Trong cuộc sống có rất nhiều việc quantrọng, mẹ không phủ nhận điều này. Nhưng nếu con không có cách nào kiên trìtheo đuổi theo điều quan trọng nhất, con sẽ không làm được điều gì.
Trên bức tranh cao bằng nửa thân người, một phụ nữ trẻngồi bên bàn đọc sách, khuôn mặt trong sáng nổi bật trên nền màu tối, cô có vẻđẹp tựa như một áng mây.
“Đây là Hàn Hiểu?” Trương Ngọc nhìn một hồi rồi chau mày, “Mẹ không thấy cô tacó gì bằng Dương Dương.”
Trương Ngọc không nhìn người trong tranh nữa, quay sang con trai đang cúi đầungồi hút thuốc sau bàn làm việc, “Năm đó con bất chấp sự phản đối của bố mẹ đidu học ở Mỹ, thậm chí làm xong thủ tục đi nước ngoài mới thông báo với bố mẹ,mẹ không nói lại chuyện cũ nữa. Mẹ chỉ hỏi con, rốt cuộc con về thành phố T làmgì?”
La Thanh Phong nhìn xuống, yên lặng dập điếu thuốc vào gạt tàn.
Trương Ngọc lại hỏi: “Con nói với bố mẹ, con đã tìm được đối tác thích hợp, cóphòng làm việc của mình, mẹ và bố con đều vui mừng thay con. Nhưng... con khôngnói gì đã trả lại phòng làm việc cho đối tác, quay về thành phố T mở phòngtranh. Chưa được hai ngày lại để phòng tranh bị phá hoại vì một người phụ nữkhông hề liên quan. Lẽ nào kết quả này là mục đích của con sao?”
La Thanh Phong chau mày rồi nét mặt nhanh chóng giãn ra, “Việc phòng tranh bịngừng hoạt động không có liên quan đến Hàn Hiểu.”
“Sao lại không liên quan?” Giọng bà La vút cao, “Nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/2217238/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.