Đó là khoảng thời gian mà cô không saochạm tới được. Họ đã ở bên nhau từng phút từng giây dưới ánh nắng ở Munich vàWurzburg.
Đây không phải là lần đầu La Thanh Phong đến phố ănvặt. Buổi tối lúc không phải làm thêm giờ, Thôi Hạo cũng dẫn anh đến đây ănthịt xiên nướng và tôm cay.
Thôi Hạo học ngành y nhưng lại thích ăn những món các chuyên gia dinh dưỡng chorằng không tốt cho sức khỏe, điều này khiến La Thanh Phong cảm thấy rất thú vị.
Chợ vào buổi sáng rất đông đúc, chỗ nào cũng đông chặt người, có cảm giác nhưcảm nhận được cuộc sống nên La Thanh Phong rất thích chỗ này, chỉ không ngờrằng mới sáng sớm mà đã đông người như thế.
“Bánh kẹp thịt Vương Kí” chỉ là một cửa hàng nhỏ chưa đến mười mét vuông, rấtchật chội và không sạch sẽ lắm nhưng có rất nhiều người đến đây ăn. Hai ngườiđứng xếp hàng mười phút mới có chỗ ngồi, rồi đợi tiếp mười phút nữa, nhân viênphục vụ mới toát mồ hôi bưng bánh kẹp thịt và cháo đại mạch lên.
Trong không khí có rất nhiều hơi nước ấm áp. Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ánhnắng đầu mùa thu thản nhiên chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong nhà. Nắng nóng củamùa hè sắp qua rồi, một thời gian nữa, hoa quế ở Thành Nam có lẽ sẽ nở.
La Thanh Phong cắn một miếng bánh, mặc dù hương vị của nó không phải là loạianh thích nhất nhưng anh vẫn cảm thấy rất ngon. Trong một buổi sáng sớm tronglành tươi đẹp như thế này, cầm một miếng bánh nóng hổi trên tay, ngồi đối diệnvới một cô gái trong sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/20242/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.