Cho dù cuối cùng không được gì, ít nhấtlúc già, lật lại những tấm ảnh cũ thời niên thiếu, có thể thốt lên một câu:“Đây là người mà tôi thầm yêu suốt mười năm, rất ưu tú. Sau đó chúng tôi cũngđã thử đến với nhau...”
Từ cửa sổ trực thăng nhìn xuống, biển xinh đẹp như mộtviên đá quý màu ngọc bích. Một màu xanh vô tận với đường bờ biển dài ngút tầmmắt.
Có lúc thế giới bỗng nhiên trở nên rộng lớn, chứa đựng những gì đẹp đẽ nhấtgiữa trời và đất. Có lúc thế giới lại trở nên nhỏ bé, không có thành phố vớinhững con đường, không có cây cối và người đi lại, ngoài màu xanh vẫn chỉ làmàu xanh. Bầu trời xanh trong, nước biển xanh thẫm một màu, ngay cả ánh sángcũng có sắc xanh.
Một lần nữa, Hàn Hiểu thích thú ca ngợi cảnh tượng đó, hai người có kinh nghiệmlâu năm của bộ phận giám sát kỹ thuật ngồi bên cạnh cô là Hồ Đồng và Mạnh Giaokhông kiềm chế được nhìn nhau cười. Mạnh Giao lắc đầu cười nói: “Anh Hồ, anhnói xem có phải chúng ta già rồi không? Tôi không nhớ lần đầu tiên lên sàn thicông có háo hức như cô ấy không.”
Hồ Đồng vuốt cằm cười, “Lúc đó tôi cũng háo hức, nhưng vì đi cùng một cô gái ởbộ phận thiết kế nên tôi giả vờ rất trầm tĩnh.”
Hàn Hiểu ngại ngùng nhìn hai nhân viên thiết kế khác. Người nữ có lẽ cũng tầmtuổi cô, người nam nhiều tuổi hơn cô, đang cúi đầu xem bản vẽ, có vẻ như khôngđể ý đến câu chuyện giữa họ.
Hàn Hiểu không hiểu, “Rõ ràng như vậy sao? Có thể nhận ra ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/20240/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.