Đưa Hề Dung Diệp đi ăn sáng, sau đó đến trung tâm thương mại để mua sắm, nhưng cô không phải dạng phụ nữ thích vật chất, còn cảm thấy mình nợ Phùng Khiếu Khâm ân tình đủ rồi, nên từ chối không nhận bất cứ thứ gì từ anh ấy thêm nữa.
“ Tôi thấy hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi! ”
“ Ừ. ”
Ngữ khí của Phùng Khiếu Khâm rất khẽ, dường như anh ấy đã đoán được kết quả ai thắng ai thua.
Ngồi trên xe trở về, ánh mắt của Dung Diệp trở nên vô hồn và mông lung, hoàn toàn không có tập trung cho hiện tại, ngoái đầu sang bên cửa kính ngắm nhìn bên ngoài.
Và một người nhạy bén như Phùng Khiếu Khâm, làm sao không thể nhận ra cô đang nghĩ gì hay nhớ đến ai, thế nhưng giả vờ không hay không biết, thăm dò lên tiếng:
“ Em dự định thế nào? Sẽ tha thứ cho anh ta thật à? ”
Dung Diệp có chút giật mình, nhưng vốn dĩ cũng có nghe câu hỏi, sau đó gượng gạo lắc đầu, trả lời:
“ Tôi không biết! ”
Cô không biết, nhưng Phùng Khiếu Khâm anh đã hiểu.
Khưu Đông Bách chỉ mới xuất hiện, cô đã dao động tâm tình thấy rõ, liệu thêm vài tuần hay vài tháng thì như thế nào?
Anh đã có câu trả lời.
“ Em còn yêu anh ta không? ”
Câu hỏi này, Hề Dung Diệp không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, và nhất quyết lựa chọn im lặng, chỉ có điều trong đáy mắt của cô đã nói lên tất cả. Đam Mỹ Hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3467284/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.