Ánh nắng đã vươn lên cao, nhưng sao Hề Dung Diệp không dám mở mắt để tiếp nhận ánh sáng, lựa chọn trốn mình trong bóng tối và thực tại.
Chỉ là, dù có trốn tránh thế nào, thì sự thật cũng là sự thật, đứa bé đã bỏ cô đi mất.
Niềm vui của cô chưa được trọn vẹn một ngày, tại sao ông trời cho cô nhưng rồi nhẫn tâm lấy lại?
Rốt cuộc, cô sống trên đời này vì điều gì đây?
Lúc này, giọt lệ đau khổ từ đuôi mắt trào ra, rơi xuống mép tai và chảy thẳng vào chân tóc, liên tiếp từng giọt.
“ Dung Diệp, em tỉnh rồi sao? ”
Khưu Đông Bách vẫn ngồi bên cạnh chờ đợi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại, lạnh giá, nhưng đã được ủ ấm bằng l*иg bàn tay ấm áp của anh.
“ Dung Diệp, hay là em nói gì đi, trách hay mắng anh đều được, đừng im lặng được không? ”
Sự im lặng này, chính là đã chạm đến tuyệt vọng trong cô.
Cố chấp hoàn toàn chẳng được gì cả, cứ nhận lấy đau thương và mất mát…
Cô mệt rồi!
“ Rồi tương lai chúng ta cũng có vài bảo bối mà, con sẽ quay lại vào lúc đủ duyên. Em đừng tiếp tục như thế, anh xót lắm! ”
Khưu Đông Bách khẽ nâng bàn tay của cô lên môi rồi áp vào bên mặt anh, âm giọng vô cùng nghẹn ngào như đang khóc, vốn dĩ trong lòng anh bây giờ hơn cả bão tố. Dằn vặt, ăn hận và đau đớn đủ điều, nhất là nỗi đau mất con dày vò tâm trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3458715/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.