Trở về bệnh viện, Khưu Đông Bách lập tức vào phòng ngồi xuống bên cạnh Hề Dung Diệp, âu yếm bàn tay nhỏ nhắn của cô trong l*иg bàn tay của anh, nâng lên hôn xuống da thịt mềm mại, dòng nước mắt mặn đắng chảy dài.
“ Dung Diệp, anh xin lỗi, là anh đã không đủ bản lĩnh để bảo vệ em và con của chúng ta…anh bất tài…anh vô dụng! ”
Bàn tay to lớn run run tiếp tục đưa lên sờ vuốt vào da mặt mịn màng nhưng vô cùng xanh xao, tiều tụy của Dung Diệp. Quả thật, dù anh có trách bản thân bao nhiêu, thì thời gian cũng sẽ không quay lại, đứa bé chẳng thể ở lại với cả hai.
“ Dung Diệp, anh sai rồi, tha thứ cho anh lần này được không? ”
Ông bà Khưu đứng bên ngoài nhìn vào, đau lòng xót xa không thôi, cảm giác mất con cả hai đã từng trải qua khi Khưu Đông Bách gặp tai nạn giao thông, nhưng lúc đó vẫn còn chút hy vọng sẽ có phép màu xuất hiện, còn anh và cô thì…
“ Em đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến sức khỏe, mau… mau lại ghế ngồi! ”
Ông Khưu dịu dàng dìu đỡ bà Khưu lại hàng ghế ngồi xuống, ôm lấy bả vai nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, tiếp tục cất lời:
“ Em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, còn chăm sóc cho Dung Diệp. ”
“ Em đã làm bà nội rồi đấy! ”
Nghĩ đến đứa cháu xấu số không duyên, cõi lòng của bà muốn tan nát.
“ Em về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có anh và Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3458714/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.