Hai ngày nay vừa vặn Nhan Kiệt nghỉ phép, nghe thấy tin tức, vội vàng chạy đi tìm ông lão Nhan: “Ông nội “Ngồi xuống.”
Ông lão Nhan hơi mệt mỏi, nhìn cháu trai bằng ánh mắt thâm sâu. “Ông nội, dì đã trả giá rất nhiều cho gia đình này rồi, bây giờ dì xảy ra chuyện, chúng ta không thể bỏ mặc!” Nhan Kiệt hiểu ý của ông lão Nhan, lập tức nôn nóng lên tiếng, vả lại âm lượng đủ khiến mọi người đứng ngoài kia nghe rõ.
Nghe thấy lời nói của Nhan Kiệt, nụ cười nơi khỏe miệng của Nhan Nhu càng trở nên rõ hơn, cô ta nhìn cuộc gọi chưa bắt máy trên màn hình, gõ vang cánh cửa phòng của ông lão Nhan. “Vào đây. “Ông nội, các thành viên hội đồng trong công ty cứ gọi điện tới, có nên bắt máy không?”
Nhan Nhu tỏ vẻ sốt ruột, khóe mắt đỏ bừng, ông lão Nhan và Nhan Kiệt đều có chung cảm nhận, cô ta không đi đóng phim thì thật uổng phí tài năng. “Chủ tịch, cuối cùng ông cũng chịu bắt máy rồi, tôi không có ý gì khác, chỉ là nghe nói Chủ tịch Tăng bị người ta bắt cóc ở nước ngoài, vậy việc hợp tác với Tập đoàn DK phải làm sao đây?”
Ông lão Nhan im lặng vài giây, sau đó nghiêm giọng nói: “Tôi tưởng anh gọi điện vì bày tỏ sự quan tâm đối với con dâu của tôi chứ, không ngờ nó vừa bị kẻ xấu bắt cóc, các người liền nhớ nhung tới vị trí của nó rồi!” “Tôi nói cho ông biết, nó sẽ không sao cả!” Ông lão Nhan quả quyết.
Thấy ông nói như thế, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cu-tuyet/1720484/chuong-484.html