Một sự sợ hãi chưa từng có xâm chiếm khắp lụcphủ ngũ tạng của cô đến nỗi cô cảm thấy buồn nôn. Tô Cẩm ngồi bên giường thởgấp, mồ hôi chảy từ tóc xuống trán, dường như những sợi tóc cũng khiến cô cảmthấy rùng mình.
Tô Cẩm tiến về phía trước, giơ tay bật đèn.
Một tiếng tách vang lên, ánh đèn ấm áp xóa tanđi đêm tối, sự sợ hãi dần dần được thay thế bằng những gì thực sự đang hiện ratrước mắt khiến Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là một giấc mơ.
Cô nghĩ: Tốt quá, chỉ là mơ thôi.
Mệt mỏi dựa đầu vào gối nhưng cô không hề có ýđịnh ngủ tiếp. Đêm yên tĩnh khiến tiếng ồn ào từ khu nhà xưởng vọng lại to hơn,càng nghe càng thấy tâm trạng rối bời.
Bất luận an ủi bản thân như thế nào thì Tô Cẩmvẫn không yên tâm, thế là cô cầm điện thoại gọi số của Bành Tiểu Ngôn.
Điện thoại vừa kêu hai tiếng thì đã được kếtnối, rõ ràng là người ở đầu dây bên kia vẫn chưa ngủ.
“Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm gọi tên cô, trong lòng lolắng, “Mình mới mơ thấy ác mộng, lại mơ thấy Chi Chi, làm mình sợ chết được…”.
Bành Tiểu Ngôn không nói gì.
“Cậu biết không? Mình nhìn thấy Chi Chi mặcchiếc áo jacket đỏ lần trước đến nhà mình, còn nói là xin lỗi mình. Sau đó mìnhkéo cánh tay của cậu ấy…”
Trong điện thoại có tiếng khóc của Bành TiểuNgôn.
“Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm dừng lại theo bản năng, “Cậuđang khóc à?”.
Tiếng khóc của Tiểu Ngôn vượt qua cả không gian,rõ ràng bên tai cô: “Chi Chi… hôm nay được chôn cất rồi”.
Khi xe bus
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-mat-ma/83621/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.