Vừa mở cửa nhà xác, một làn hơi nước lạnh lẽo phả vàomặt. Lục Hiển Phong bất giác rụt vai lại, lúc này mới chú ý bên ngoài cửa sổtrời đã mưa từ lúc nào.
Mưa không to, những hạt mưa li ti rơi xuống giống nhưsợi kẹo bông.
Đây là thời tiết mà Lục Hiển Phong ghét nhất, khôngkhí ẩm ướt khiến người ta muốn trốn mà không trốn được, ngay cả giọng nói dườngnhư cũng mất hết sức lực.
Thời tiết như thế này chỉ gợi lại những hổi ức buồnđược giấu kỹ ở tận đáy lòng.
Anh nhận thấy mình ướt như chuột lột. Anh đi trong ngõnhỏ, giày cũng đã bị ngâm nước, mỗi bước di đều phát ra tiếng bì bõm kỳ lạ. Lốirẽ phía trước có một bóng người đang chạy, cố bỏ rơi anh...
Anh nhìn thấy một người ngoại quốc cúi gập người trướcmặt mình, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Nhưng không đợi cho đến khi mình xuyên quamưa, chạm vào gò má của ông ta thì ông ta đã khụy xuống lớp bùn. Nước bùn trànvào người qua cổ áo, thân thể ông ta lạnh buốt...
Một cánh tay từ phía sau chìa ra, giữa hai ngón tay cókẹp một điếu thuốc dài và nhỏ.
Đây không phải là loại thuốc mà Lục Hiển Phong thíchhút, anh luôn cảm thấy hình dạng, hương vị, thậm chí cả nhãn hiệu đều không hợpvới anh. Nhưng lúc này, anh rất cần điếu thuốc đó. Dù là nhãn hiệu gì, vị thếnào, đối với anh đều không quan trọng nữa.
Bật lửa được chìa ra trước mặt anh, hiệu Zippo, hoavăn rất tinh tế tuyệt đẹp trong ánh sáng của buổi chiều tà.
"Cảm ơn." Lục Hiển Phong không quay đầu lại.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-mat-ma/83620/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.