Tối đó lúc đưa áo cho Duy thì hắn trố mắt lên nhìn, cứ hết nhìn cái áo rồi nhìn sang tôi, môi nhếch lên một cái:
-Cô mới trúng số à?
Tôi đang định là sẽ nói « tôi tặng anh, cảm ơn anh … » này nọ đại loại thế, ai ngờ bị tạt cho một gáo nước lạnh nên tôi cũng bỉu môi một cái rồi cong cớn :
-Không, số tôi không may mắn tới thế, là hồi chiều anh Nam rủ đi mua áo cho anh Toàn tôi nên sẵn tiện tôi mua cho anh luôn, tại đang có chương trình mua một tặng một.
Duy gật gù:
-Tôi biết rồi, thế cái của tôi hay cái của anh Toàn là cô mua?
Tôi nhanh miệng:
-Áo của anh Toàn là mua, còn áo của anh là được tặng.
-Chỗ nào thế?
Rồi hắn ướm ướm lên thử lên người, đầu gật gật:
-So với mắt thẩm mĩ của cô thì cũng được rồi, chỗ nào đây vậy?
Tôi biết thừa hắn hỏi thế là có ý định vạch mặt mình nên giả bộ tỉnh queo:
-Chỗ nào ấy, tôi đi với anh Nam nên không nhớ đường.
Duy ướm ướm cái áo thêm một lát rồi mới bước vào nhà tắm, thế nhưng hình như sợ lại quên gì đó nên vội thò đầu ra gọi:
-Này. Này.
Chẳng biết vội cái gì mà trên đầu vẫn còn bọt xà phòng mà đã thò ra gọi như vậy nữa, đợi tôi bước lại gần nhà tắm hắn hỏi:
-Hay là cô định tặng áo cho tôi để mai trừ tiền ăn?
Tôi sấn tới:
-Sao đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652219/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.