Vì anh Nam mới gặp một lần, hôm nay lại vào buổi tối nên không nhận ra, mãi đến khi tôi nhắc lại là tên này từng giữ xe ở trung tâm thì anh mới “à” lên một tiếng:
-Thảo nào nãy giờ anh cũng thấy quen quen, mà em vô lý vừa vừa thôi, người ta có làm gì em đâu mà em bịa chuyện thế?
Tôi biết có kể thì anh Nam cũng không tin, anh hay nói tôi đa nghi, hơn nữa kể ra lại mất công dính dáng thêm cái vụ xem mắt kia nữa nên chỉ im lặng cho qua chuyện, ai ngờ anh Nam nói tiếp:
-Anh ấy cũng không phải cháu của chú Tứ đâu, đợt chú Tứ nói có lần bị cướp dọc đường may nhờ cái anh Duy này cứu nên mới quen biết tời giờ, anh ấy có võ đấy.
Cái Nhi trố mắt nhìn:
-Giỏi thế hả anh? Vóc dáng đó mà đánh nhau thì oách phải biết nhỉ.
-Anh cũng không biết, anh chỉ nghe chú Tứ nói thế thôi.
Đúng lúc hợp gu của Nhi nên nó xuýt xoa mãi còn tôi thì chẳng tin, kể cả anh ta có cứu hay giúp đỡ gì chú Tứ thì với tôi anh ta vẫn là người đáng ghét.
Bẵng đi mấy hôm sau thì mẹ gọi điện lên, hình như mẹ mới khóc, giọng mẹ không bình tĩnh nữa:
-Con ơi, anh con, anh Toàn con, anh Toàn con…
Mẹ cứ nức mãi nên tôi đâm ra sốt ruột, tôi vội hỏi mẹ:
-Anh Toàn sao hả mẹ?
Mẹ òa lên khóc:
-Anh con bị ung thư, nó đi khám về biết rồi mà nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652161/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.