[ Tất nhiên rồi, cơ hội này hiếm lắm đó, dù sao 15 năm mới diễn ra một lần mà ]
Vương Nhạc Kiều bình thản nói.
- Được, vậy giúp mình nhé. Mai mình đến phòng nhạc tìm cậu.
Vân Tưởng tưởng vui vẻ nói, cô thật sự rất mong chờ vào cuộc thì lần này.
[ Được. Vậy nghỉ ngơi cho tốt đi. Tạm biệt, mai gặp lại ]
Giọng trầm ấm và ấm áp của Vương Nhạc Kiều làm cho Vân Tưởng Tưởng có chút yên lòng.
Cô tạm biệt Vương Nhạc Kiều rồi tắt điện thoại đi, cô đặt điện thoại lên đầu giường. Cô bước xuống giường mở chiếc ngăn kéo ở tủ ra lấy bên trong là một quyển vở dày. Cô đặt nó lên bàn rồi ngậm lấy một cây bút chì vào miệng, tay nhanh chóng lật từng trang vở.
Lật đến một trang đầy ắp các nốt nhạc và chữ viết, Vân Tưởng Tưởng liền dừng lại, ánh mắt có chút lay động. Cô chạm vào từng nét bút trên trang giấy mà tay có chút run run. Đây chính là bài hát cô viết nhân ngày sinh nhật của Cố Minh Thành, nhưng hôm đó anh ta còn đang âu yếm bên Hoắc Như Phi, đâu có thời gian ở bên cô chứ thế nên bài hát này vẫn chưa từng có đất để dụng võ. Đọc 𝒕ru𝔂ệ𝗻 𝒕ại ﹏ T r U m 𝒕 r u 𝔂 ệ 𝗻﹒V𝗻 ﹏
Cô cười cay đắng một cái rồi một tay xé luôn bản nhạc đó ra khỏi cuốn sổ, rồi đặt nó trên bàn. Cô không muốn thấy hay quan tâm đến nó nữa. Cô bắt đầu lật một trang mới, bắt đầu soạn một bản nhạc khác. Cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-chon-toi/396849/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.