Mấy ngày sau đó, Vân Tưởng Tưởng bị mấy người làm trong nhà đối xử không khác gì một con súc vật. Họ bắt Vân Tưởng Tưởng ăn cơm thừa canh cặn, nhiều lần hất nước rửa chân của Hoắc Như Phi, nước rửa bát rửa chén vào người Vân Tưởng Tưởng. Hoắc Như Phi thì ngồi một bên nhìn trò vui đến hết lần này đến lần khác. Có mấy lần cô ta còn cố ý cho người nhân cơ hội nào đó rạch nát mặt Vân Tưởng Tưởng ra nhưng không thành vì Mạc quản gia hết lần này đến lần khác đỡ cho cô mà cả người bị thương.
- Bày trò như vậy, cô vui lắm sao?
Vân Tưởng Tưởng cả người ướt sũng nước liếc nhìn người con gái ăn vận xinh đẹp đang ngồi làm móng kia.
Cả người cô bốc ra một mùi hôi của thức ăn thêm mùi của dầu rửa bát làm cho người ta đứng gần cảm thấy thêm khó chịu.
- Hôi quá. Người đâu, mau mau lấy khăn lau chỗ này đi, mùi này khó ngửi quá đi mất.
Hoắc Như Phi vừa nói vừa lấy tay bịt mũi mình lại.
- Dạ vâng thưa thiếu phu nhân.
Mấy cô người hầu cạnh đó đồng thanh đáp rồi vội vàng đi lấy khăn lau nhà.
- Cô.....
Vân Tưởng Tưởng tức giận nói không nên lời, cô nhắm mắt bỏ qua chuyện rồi đi lên phòng.
Mấy người làm nhìn theo bóng dáng của cô mà khoái chí tủm tỉm cười trộm. Chỉ có quản gia Mạc là chạy đến đưa khăn khô cho cô lau người, chỉ có ông là lo lắng cho cô trong căn nhà này.
Vân Tưởng tưởng đi về phòng, đóng chặt cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-chon-toi/396848/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.