Bởi vì buổi tựu trường ngày hôm nay mà cả buổi tối Phương Nhật Hạ bồn chồn đến mức không ngủ được.
Cũng không phải là cô hồi hộp vì sắp nhận lớp mới, mà bởi vì cô sắp được học chung lớp với Giang đại thần rồi!!!
Chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian tươi đẹp ấy thôi, Phương Nhật Hạ đã vui tới mức nở hoa.
…
Sáng ngày hôm sau, Phương Nhật Hạ thức dậy muộn hơn so với dự tính, cũng không kịp ăn sáng mà vội đi tới trường.
Tâm trạng cô khá tốt, vừa nhảy chân sáo vừa ngâm nga một bài hát đang hot trend dạo gần đây.
Hôm nay Giang Vĩ có việc không thể cùng cô đi tới trường, ban đầu cô hơi thất vọng nhưng lại nhanh chóng xốc lại tinh thần, bởi vì một lát nữa là hai người có thể gặp nhau rồi!
Dãy lớp mười hai được sắp xếp ở lầu ba, Phương Nhật Hạ dễ dàng tìm được lớp 12B1.
Trong lớp đã có kha khá lượng học sinh, lúc cô bước vào, thoáng chốc các cuộc nói chuyện trở nên im bặt một cách lạ thường.
Một vài người nhận ra Phương Nhật Hạ, cảm thấy cô hẳn là đi sai lớp rồi.
Một nam sinh còn tốt bụng nhắc nhở cô: “Bạn học, đây là lớp 12B1.”
Phương Nhật Hạ bình tĩnh nhìn cậu ta: “Tôi biết.”
Trong lớp mỗi một người đều hiện lên một vẻ mặt khác nhau.
Phương Nhật Hạ từ lúc đặt chân vào lớp mười, đã được xưng danh là hoa khôi, từ trước đến nay chưa từng có người nào có thể đánh bại cô.
Dĩ nhiên ông trời bao giờ cũng công bằng, cho cô một nhan sắc động lòng người thì sẽ lấy đi trí não của cô.
Bây giờ cô bước vào lớp học tốt nhất của ban tự nhiên không khỏi khiến người ta bất ngờ.
Cuối cùng có người cũng nhớ tới cái gì, vội nói: “Tôi nhớ rồi, cậu ấy là người xếp thứ mười sáu ban tổ hợp tự nhiên chúng ta đấy, người ta vào đúng lớp rồi!”
Vẻ mặt mỗi người đều vô cùng phong phú.
Nhưng dẫu sao mọi người vẫn vô cùng hào hứng chào mừng cô, lớp tự nhiên vốn đã khan hiếm nữ sinh, bây giờ lại có một mĩ nhân, có ai mà không thích chứ?
Ôn Nhu vừa tới lớp đã thấy Phương Nhật Hạ đứng trước cửa.
“Giang Vĩ đâu? Sao cậu đứng đây?”
Thiếu nữ nghe thấy giọng nói quen thuộc, xoay người chạy tới khoác tay Ôn Nhu.
“Cậu đi trễ thế!”
Ôn Nhu cười hì hì, bộ dáng lưu manh, quả thực một chút cũng không phù hợp với cái tên dịu dàng của cô ấy.
“Đã để người đẹp chờ lâu rồi!”
Hai người nhìn một vài chỗ còn trống, cuối cùng chọn bàn thứ tư dãy thứ hai ngồi vào.
Ôn Nhu đang định đặt mông ngồi xuống, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Phương Nhật Hạ nhìn mình, nháy mắt liền hiểu ra, bĩu môi: “Cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu!”
Cô ấy di chuyển lên bên trên ngồi xuống.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Phó Từ cư nhiên thành tích hạng sáu, cũng học lớp này.
Lúc cậu ta bước vào, ánh mắt liền rơi xuống thân ảnh xinh đẹp đang giải bài trên bàn.
Mỗi một cái cử chỉ điệu bộ của Phương Nhật Hạ, đều khiến cậu ta không thể dời được ánh mắt.
Giang Vĩ cũng vừa hay bước vào, liền nhìn thấy một màn này.
Anh khẽ nhíu mày, đi ngang qua người cậu ta, rất tự nhiên mà ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Phương Nhật Hạ hai mắt sáng lên, đem vở đặt sang bên cạnh anh: “A Vĩ, bài này tớ giải mãi không ra.”
Giang Vĩ đem bữa sáng đặt lên bàn: “Ăn trước đi đã nào, mèo nhỏ ham học.”
Ôn Nhu ở phía trên quay xuống nhìn hai người, mắt trừng lớn: “Hai người các cậu có phải quên mất sự tồn tại của tớ rồi không!?”
Phương Nhật Hạ cười vô tội, múc một miếng xôi đưa tới trước miệng cô ấy: “Ngoan há miệng nào.”
Ôn Nhu hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn.
Một lúc sau, các bạn trong lớp đã tới đông đủ.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào, là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt phúc hậu, luôn duy trì nụ cười ôn hoà.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Mạnh Tử, sau này sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp các em.”
Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt.
Thầy Mạnh mỉm cười, lấy từ trong cặp ra danh sách lớp, bắt đầu điểm danh.
“Đặng Gia Bảo hạng mười, Tô Minh Đức hạng năm…”
“…”
“Giang Vĩ hạng nhất, điểm tuyệt đối.” Thầy giáo nhìn về phía anh, gật đầu hài lòng.
“Em kỉ luật tốt, điểm số lại càng tốt. Thế nào, có muốn cân nhắc vị trí lớp trưởng 12B1 không?”
Giang Vĩ nghĩ một lát gật đầu: “Em không có ý kiến, để các bạn bầu cử ạ.”
Cả lớp đương nhiên là không ai có ý kiến, không ai phù hợp với vị trí này hơn anh.
Điểm danh hoàn tất, cũng đã chọn ra ban cán sự lớp.
Vì là lớp tự nhiên nên cũng không có nhiều học sinh nữ, trong lớp ngoại trừ Phương Nhật Hạ và Ôn Nhu ra thì chỉ có thêm ba bạn nữ nữa.
Tính cách của ba người này khá dễ gần.
Một người tên là Diệp Mộng Dao, bạn nữ này tính cách giống Ôn Nhu, phóng khoáng và dễ làm thân. Khuôn mặt hoa dung nguyệt mạo*.
****là diện mạo tươi đẹp như hoa, như trăng. ***
Người thứ hai tên là Hạ Giai Tuệ, người cũng như tên, tính cách dịu dàng, ít nói.
Người cuối cùng là Trương Băng Nghiên, nữ sinh này có vẻ đẹp thanh thuần, nói chuyện cũng ngọt ngào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]