Hôm nay, ngày cuối cùng của chuyển công tác. Sáng sớm Như Phụng đã hỏi tiếp tân khách sạn đường đến chợ gần đây. Thế nhưng không ngờ được rằng, vị tổng tài của chúng ta không biết từ đâu cũng đi tới và khi nghe cô hỏi đường tới chợ thì anh không ngần ngại mà nói với cô rằng: "Em đến chợ à, sao trùng hợp vậy, anh cũng định đi dạo chợ ở đây xem có khác so với ở chỗ của chúng ta không."
Nếu như không biết rõ về anh thì có lẽ đã tin những lời anh vừa nói. Nhưng ai mà không biết anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, cơm dâng tới tận miệng, nước rót tới tận tay, thì làm gì biết đến việc đi chợ chen chúc và không sạch đẹp bằng trung tâm mua sắm chứ.
Thế là hai người cùng nhau đi chợ, nhưng đúng là chợ ở thành phố lớn có khác, rất sạch sẽ và phong phú. Cô đi tới quầy lưu đồ bán hàng đặc sản ở đây. Cô nhìn thấy những đồ đặc sản của vùng này nên rất thích thú và lựa chọn để mua quà về cho người nhà và đồng nghiệp.
Anh thấy cô chăm chú lựa làm anh cũng cảm thấy vui lây, anh cũng nhờ cô chọn cho anh ít quà để anh đem về nhà cho người nhà. Tuy nói là cô mua quà nhưng người trả tiền cứ là anh, cô chưa kịp trả tiền thì anh đã nhanh chóng đưa cho người bán hàng, điều này làm cô rất không vui nhưng anh nói: "Hôm nay, anh đã nhờ em chọn quà giúp anh nên coi như anh đang trả công em đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-bao-truoc/2978338/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.