Phó Tiểu Vũ chăm chú nhìn vào, câu cuối cùng trong khung trò chuyện trên Wechat của Ôn Hoài Hiên. Trong một vài giây, trực giác mách bảo cậu rằng những gì Ôn Hoài Hiên muốn nói có lẽ sẽ không phải là bình thường như vậy. Nhưng cậu ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, đã nhắn thẳng lại rằng: Được Khoảnh khắc này có lẽ thật hiếm hoi trong cuộc đời của Phó Tiểu Vũ, khi cảm xúc kích động đến mức khiến cậu không muốn suy nghĩ gì cả, Omega không muốn bị mắc kẹt ở đây, cậu muốn được thổ lộ, muốn lao ra ngoài, thậm chí là không cần biết sẽ lao về đâu. Ôn Hoài Hiên chỉ mất mười phút lái xe đã đến đón được Phó Tiểu Vũ, nhà của anh ta vốn ngụ tại phía bên kia của công viên trong Quân Nhã, vì vậy đi lại rất thuận tiện. Alpha chăm chút ngoại hình bóng bảy với áo sơ mi đen phối với áo gilet Âu phục màu xám, kiểu tóc hiển nhiên cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng, toàn bộ tóc mái đều được vuốt ngược ra đằng sau, kiểu tóc này mặc dù có hơi quá nhưng đi cùng với cách ăn mặc trịnh trọng thế kia, ngược lại trông càng lịch lãm hơn bình thường một chút. "Hôm nay nghỉ ngơi thế nào?" Ôn Hoài Hiên vừa lái xe vừa nhẹ giọng hỏi: "Thực ra chiều nay tôi đã định hỏi anh, có muốn cùng nhau đi ăn tối không, nhưng lại nhớ ra lúc ở Việt Nam anh đã từng nói, hôm nay người nhà sẽ đến thăm mình, nên tôi đã đợi đến khi ăn cơm xong mới gửi tin nhắn cho anh đấy." "Mẹ kế của tôi mang theo con mèo của ba tôi tới, buổi tối chúng tôi đã cùng nhau ăn sủi cảo. Ừm... tôi nghỉ ngơi cũng tốt lắm." Phó Tiểu Vũ cầm lấy điện thoại, cậu ngồi bên ghế phó lái và trả lời. Omega vẫn đắm chìm trong cảm giác mờ mịt không biết đâu ra lối ra, thậm chí còn không hỏi Ôn Hoài Hiên một tiếng xem bọn họ sẽ đi đâu. Người kia cũng hiếm thấy có phần yên lặng như thế này. Anh ta lái xe không nhanh, mà ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phó Tiểu Vũ, người này bình thường ăn nói đơn giản thẳng thắn, sẽ không hề chần chừ gì cả nhưng hôm nay tâm trạng quả thực khác hẳn. Cảnh đêm của khu Bắc Thành thật sự rất đẹp, đường phố rộng rãi lại yên tĩnh, hầu hết các cửa hàng nằm ở hai bên đường vẫn còn mở cửa, ánh sáng rực rỡ tỏa khắp. Phó Tiểu Vũ cách cửa kính của chiếc xe nhìn ra bên ngoài, cho đến khi Ôn Hoài Hiên rẽ vào một con đường mà bình thường cậu không hay qua lại, Omega mới đột nhiên ngồi thẳng người dậy, nói: "Khoan đã, dừng xe lại." Ôn Hoài Hiên ngẩn ra nhưng vẫn đỗ xe lại ven đường, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Vũ. Omega ấy đang nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt to tròn xinh đẹp, khiến nhịp tim của Ôn Hoài Hiên chợt hẫng một nhịp, nhưng còn chưa đợi đến khi anh ta lên tiếng thì đã nhận ra rằng Phó Tiểu Vũ không phải là đang nhìn mình—— Mà cậu đang chắm chú nhìn vào con phố ở phía đối diện, thông qua ổ cửa kính của chiếc xe phía sau lưng anh ta. Ôn Hoài Hiên lúng túng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bên đường là một cửa hàng có cái tên là Khách sạn mèo Tỉnh Chi, trên biển hiệu có vẽ hình một chiếc chân mèo nho nhỏ đáng yêu, bên cạnh là vài dòng giới thiệu sơ lược về việc kinh doanh: nhận nuôi mèo hộ, đồ dùng cho mèo, làm đẹp cho mèo. "Khụ." Ôn Hoài Hiên hắng giọng một cái làm tan đi những lúng túng, mở lời: "Tiểu Vũ, mẹ kế của anh đưa mèo đến đúng không? Muốn đi mua ít đồ chơi cho nó không? Tôi đi qua xem cùng nhé?" "... Không cần đâu." Phó Tiểu Vũ im lặng vài giây rồi mới đáp lại. Khóe miệng của cậu khẽ nhúc nhích, nhưng gương mặt kia ít nhiều gì cũng hàm chứa vẻ mập mờ không rõ. Khách sạn mèo Tỉnh Chi cũng nằm ở khu Bắc Thành, hóa ra còn cách nhà cậu không xa lắm, có lẽ Omega đã từng đi ngang nơi đây vài lần mà chẳng hề hay biết. Tất nhiên đây không thể gọi là tức cảnh sinh tình. Chẳng qua là duyên phận kỳ lạ đã khiến nỗi chua xót khác thường lại trào dâng, thiếu chút nữa đã hòa tan cơn tức giận không kiềm chế được trong lồng ngực cậu. "Anh Ôn." Khi Phó Tiểu Vũ lên tiếng, mới đột nhiên nhận ra rằng Ôn Hoài Hiên vừa rồi đã gọi mình là "Tiểu Vũ", cách xưng hô đột ngột thân thiết thế này khiến cậu càng ý thức rõ ràng được là—— mình thật sự phải mở lời hỏi rồi. "Hôm nay anh tìm tôi là muốn nói chuyện gì với tôi vậy?" Cậu khẽ nói. "À..." Ôn Hoài Hiên lại lắp bắp một chút, tiếp theo đó mới nói nhỏ rằng: "Hay là, đợi đến khi tôi đưa anh lên núi mới nói nhé. Phong cảnh bên kia đẹp hơn một chút." Phó Tiểu Vũ lắc đầu: "Nói ở đây đi." Cậu thực sự hiểu việc đi đến một nơi đặc biệt có ý nghĩa gì, cũng chính vì điều này nên Omega mới khăng khăng muốn nói tại đây. Ôn Hoài Hiên cũng yên lặng một lát rồi mới đáp lại: "Được rồi." Kinh nghiệm yêu đương của anh ta cũng không tính là ít, lúc trước khi hẹn gặp Phó Tiểu Vũ, lời nói của anh ta đã tiết lộ ý tứ của bản thân, nhưng vì cậu đã đồng ý ra ngoài cho nên Alpha đương nhiên là cảm thấy tràn đầy tự tin. Nhưng vào giây phút ấy, Phó Tiểu Vũ lại không chịu đi đến nơi mà anh ta đã tận tâm chuẩn bị, trong lòng mới mơ hồ cảm thấy có dự cảm không tốt. Nhưng đã đi đến bước này, cũng thực sự không có cách nào rút lại được nữa. Ôn Hoài Hiên hít một hơi, quay người lại thẳng về phía Phó Tiểu Vũ, nhấn mạnh từng chữ: "Tiểu Vũ, tôi thích em, tôi thật sự nghiêm túc." "Thực ra khoảng thời gian này, tôi cảm thấy biểu hiện của mình cũng rất rõ ràng, chỉ là vẫn luôn không muốn nói thẳng ra. Nhưng mấy ngày ở Việt Nam khi em bị ốm và tôi ở cạnh bên em, tôi biết rằng mình không còn muốn chờ đợi trong mập mờ nữa. Tôi thực sự rất thích em, muốn được chăm sóc cho em, muốn được trở thành Alpha của em, em có thể cho tôi cơ hội này được không?" Lời tỏ tình của Ôn Hoài Hiên khiến bầu không khí trong xe lặng đi trong giây lát. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Omega, năm giây, mười giây nhưng vẫn không nhận được hồi âm. Tiếng tim đập không khỏi dần dần tăng nhanh, thấp thỏm chờ đợi. "Anh Ôn, tôi muốn hỏi một câu." Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng lên tiếng. Nhưng cậu lại không trả lời Ôn Hoài Hiên, thay vào đó là có phần nghiêm túc hỏi ngược lại anh ta rằng: "Anh... từ lúc nào đã thích tôi? Thực ra khi chúng ta mới thêm Wechat của nhau, cả hai đều không có liên hệ nhiều, đúng không?" "À, đúng vậy." Ôn Hoài Hiên hơi căng thẳng, Phó Tiểu Vũ không trả lời anh ta, nhưng chỉ cần mở lời rồi hẳn cũng không tệ lắm. "Khi mới thêm Wechat của em, tôi chỉ coi em là một đối tượng hẹn hò do người nhà giới thiệu... cũng không để tâm lắm. Nhưng không lâu sau khi kết bạn, có một ngày em đột nhiên đổi ảnh đại diện Wechat của mình, chính là bức ảnh hút thuốc trong tuyết đó." Thế nhưng lúc này, vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ lại mang theo chút cảm giác không nói nên lời, còn có phần thất thần. Omega ấy giống như nhìn vào người trước mặt, nhưng lại thông qua anh ta bơi đến một nơi bí ẩn. Ôn Hoài Hiên chưa bao giờ trải qua một lần tỏ tình đầy lo lắng đến vậy, anh ta thực sự không thể đoán được Phó Tiểu Vũ đang nghĩ gì. Alpha cảm thấy miệng mình hơi khô, bèn dừng lại một lát rồi mới tiếp tục: "Thật sự quyến rũ, hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của tôi—— khiến tôi không thể không lưu bức ảnh đó lại được. Chỉ là lúc tôi thật sự quen biết với em thì em đã ở bên người khác rồi, tôi vẫn luôn rất không cam lòng, cho nên sau này khi thấy em đổi ảnh đại diện lại xóa đi bức hình chụp chung với Hứa Gia Lạc, tôi đã vội vàng liên lạc với em. Nhưng mà Phó Tiểu Vũ, tôi thích em, không phải hoàn toàn chỉ vì vẻ bên ngoài gì đó mà thôi, mà là vì trong khoảng thời gian tiếp xúc này, tôi thật sự không thể nói rõ ra được nhưng tôi chỉ cảm thấy em là Omega đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, tôi thực sự muốn trở thành người Alpha có được em đó." Đến đoạn sau, khi anh ta giải thích rằng không phải vì vẻ bên ngoài lại có phần căng thẳng, bởi vì điều này tin tức tố mùi rượu cũng trở nên hơi nồng nặc kích thích trong thoáng chốc. "Anh còn lưu không?" Phó Tiểu Vũ đột nhiên hỏi: "Bức ảnh đó." "Tất nhiên." Ôn Hoài Hiên lấy điện thoại ra, còn chưa kịp bật lên thì đã bị Phó Tiểu Vũ vỗ vào cánh tay ngăn lại. "Không cần đâu, chúng ta xuống xe nói chuyện đi." Phó Tiểu Vũ mở cửa xe bước ra ngoài trước. Làn gió đêm cuối Thu phả vào mặt, cậu đứng đó một lúc trước cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi tư giờ, rồi lại đột nhiên bước vào. Ôn Hoài Hiên còn chưa kịp phản ứng thì đã trông thấy Omega lấy một bao thuốc lá và bật lửa từ trên quầy thu ngân, sau đó nhanh chóng thanh toán rồi sải bước đi ra cùng đứng ở bên đường với anh ta. "Anh Ôn có hút thuốc không?" Phó Tiểu Vũ "tạch" một tiếng, dùng bật lửa châm lên một điếu thuốc nhưng không hút ngay mà lại đột ngột hỏi. "Không hút." Ôn Hoài Hiên lắc đầu. "Thật ra tôi cũng không hút." Phó Tiểu Vũ nhìn anh ta, mỉm cười nói. Omega vừa nói như vậy, vừa nghiêng đầu qua, chậm rãi hít sâu vào một làn khói. Những ngón tay kẹp lấy điếu thuốc của cậu đặc biệt thon dài cùng trắng muốt, móng tay mượt mà xinh đẹp, các khớp xương thậm chí càng rõ ràng hơn. Một đốm sáng le lói trên môi cậu. Góc nghiêng khuôn mặt của Omega trong đêm Thu, ánh mắt khẽ đảo của cậu mang theo một vẻ đẹp mơ màng cùng cô đơn lạ thường. Ôn Hoài Hiên trong lúc nhất thời dường như nhìn đến ngây người. Bức ảnh mà anh ta lưu lại, vào khoảnh khắc này giống như sống lại trước mặt Alpha vậy. Dưới sự rung động cực hạn đó, Phó Tiểu Vũ lại nói. "Lần đầu tiên tôi hút thuốc là do Hứa Gia Lạc dạy." "Bức ảnh mà anh nói đến ấy, cũng là Hứa Gia Lạc chụp cho tôi." Phó Tiểu Vũ chậm rãi nhả ra vòng khói, cậu nhìn vào xe cộ qua lại trên đường, tiếp tục lẩm bẩm: "Anh ấy dạy tôi không được hít vào phổi, chỉ được đưa khói qua miệng một lần. Thực ra đấy không phải là thật sự hút thuốc, đúng không?" "Đó chỉ là một loại cảm xúc." Phó Tiểu Vũ híp mắt lại, giống như lần đầu tiên có chút nổi loạn hút thuốc trong đêm tuyết kia, cậu bật bật lửa lên rồi lại tắt đi. "Ôn Hoài Hiên, có lẽ anh không thích ảnh đại diện Wechat trước đây của tôi đâu nhỉ, bởi tôi của lúc trước đó ngoại trừ công việc, căn bản là không có cuộc sống khác, không có thú vui giải trí nào, mối quan hệ với gia đình cũng rất lạnh nhạt, trừ Hàn Giang Khuyết ra hầu như cũng không có bạn bè gì, lại càng... chưa từng trải qua mối tình nào." Nhắc đến khoảng thời gian đấy, Phó Tiểu Vũ thực ra không cảm thấy buồn. Nhớ lại bản thân hồi ấy, lúc nào cũng căng thẳng, không vui cũng không lãng mạn, thậm chí còn có một chút dịu dàng xuất hiện trong lòng. Đó là cậu của trước đây, một Phó Tiểu Vũ không được lòng người khác. "Thế nên, Phó Tiểu Vũ mà anh thích kia, thực ra... là do Hứa Gia Lạc phát hiện ra." Ôn Hoài Hiên ngơ ngác nhìn vào Phó Tiểu Vũ mà không lên tiếng. Vào giây phút này, anh ta không biết được đến cùng là vẻ đẹp của Phó Tiểu Vũ khiến mình đau lòng, hay là những lời của cậu khiến mình đau lòng nữa. Trái tim của anh ta giống như đang âm ỉ rơi xuống, cho đến tận giờ phút này, tâm trạng đang thổ lộ bỗng trở nên không thể kiềm chế được nữa, không giống với bất cứ lần nào trước đây. Phó Tiểu Vũ nói tới chỗ này lại không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn vào bầu trời đêm đen kịt. Khói thuốc bị gió thổi ngược khiến đôi mắt cậu cay cay, mùi khói tràn vào khoang miệng rồi lại phả ra tràn ngập khắp con phố hiu quạnh. Không phải vị nhàn nhạt từ những điếu thuốc lá dành cho phụ nữ Hứa Gia Lạc thường hút, mà đó là vị đắng của những điếu thuốc càng nồng đậm hơn dành cho đàn ông. "Anh Ôn, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã thích tôi." Phó Tiểu Vũ lặp lại lời cảm ơn của mình hai lần. Cậu chân thành như vậy đấy. Mối tình cùng với Hứa Gia Lạc kia, đã dẫn dắt cậu chưa từng bao giờ trở nên quyến rũ và xinh đẹp đến vậy. Cảm xúc đó là hành trang quý giá nhất trong cuộc đời cậu. Mà vào khoảnh khắc này, thật ra Omega lại cảm thấy mình sẽ không bao giờ đánh mất đi phần hành trang đó nữa. Những thứ Hứa Gia Lạc mang đến cho cậu và cuộc đời của cậu, đã để lại những dấu vết vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Vì thế so với những gì Ôn Hoài Hiên dành cho Phó Tiểu Vũ lại quá nhạt. "Nhưng thật sự lấy làm tiếc." Phó Tiểu Vũ dập tắt điếu thuốc, đối diện với Ôn Hoài Hiên, khẽ nói rằng: "Tôi không thể đồng ý được." Tất nhiên anh ta cũng đã đoán ra. Nhưng khoảnh khắc khi Alpha thực sự nghe thấy điều này, hóa ra bản thân còn buồn hơn những gì mình từng nghĩ. Tình cảm yêu thích của Ôn Hoài Hiên đối với Phó Tiểu Vũ, lại sai lầm khi đạt đến đỉnh cao mới vào thời khắc này đây. "Chết tiệt." Alpha cúi đầu xuống chửi một tiếng, không phải là vì tức giận mà là chán chường. Điều này thật sự hiếm thấy, anh ta bình thường đều biết lựa lời ăn nói và lịch lãm như một quý ông, hầu như không bao giờ nói những lời tục tĩu. Đợi đến khi Ôn Hoài Hiên ngẩng đầu lên lần nữa, lại chợt cảm thấy hốc mũi mình cay cay, vì vậy chỉ đành vuốt tóc một cái, bối rối nói: "Tôi không phải mắng em đâu, không phải là có ý kiến gì cả, Tiểu Vũ à. Ý tôi là, tôi hiểu, tôi thông cảm nhưng cũng cần phải có thời gian để chấp nhận chuyện này. Tôi, tôi đưa em về trước nhé?" "Được." Phó Tiểu Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vào lúc này dường như có nói thêm điều gì cũng đều vô nghĩa. Cậu vốn dĩ đã đi cùng với Ôn Hoài Hiên đến bên cạnh chiếc xe, nhưng khi nhìn thấy Khách sạn mèo Tỉnh Chi ở phía đối diện bèn ngừng lại cước bộ. Mùi khói đắng vẫn quẩn quanh trong khoang miệng. Từ chối tất nhiên là cần thiết, nhưng đồng thời còn cảm nhận thấy cơn tức giận âm ỉ lại lần nữa trào dâng. Tình yêu mà Phó Tiểu Vũ đã từng cảm nhận, khiến cậu thậm chí không thể dễ dàng vội vàng chấp nhận bất kỳ một mối tình nào khác dường như sẽ tốt đẹp. Nhưng người đã cho cậu phần tình yêu ấy lại là một kẻ hèn nhát—— Hứa Gia Lạc cái tên hèn nhát đó, hết lần này đến lần khác đã ghi những dấu ấn sâu đậm nhất trên người cậu. Phó Tiểu Vũ gắng kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào, như thể vì cuộc nói chuyện vừa rồi vì điếu thuốc kia mà càng trở nên mãnh liệt khó lường. Sau bao ngày chia tay, bao ngày chịu đựng, cậu không hề bộc lộ cảm xúc đau đớn với ai. Nhưng hiện tại Omega thực sự thấy đủ rồi. Cậu không muốn kiềm chế nữa. "Anh Ôn, anh không cần phải đưa tôi về đâu." Phó Tiểu Vũ gần như đã hạ quyết tâm trong nháy mắt, cậu mím môi lại nhỏ giọng nói. ... Khi nhận được cuộc gọi của Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc đang ở trong phòng bệnh, vừa truyền nước vừa nói chuyện điện thoại với Cận Sở. "Ý anh là gì? Nói rõ ra chút đi." Giọng nói của Cận Sở trong điện thoại có vẻ không vui. "Anh nói là ca phẫu thuật của ba anh đã kết thúc rồi, bây giờ cũng nên là lúc, anh muốn tìm thời gian nói chuyện tử tế với em một lần." "Thì bây giờ cũng có thể nói mà." "Không." Hứa Gia Lạc khẽ nói: "Anh không phải nói đến kiểu nói chuyện thông thường thôi đâu, anh muốn làm rõ với em về tất cả mọi chuyện giữa chúng ta, từ tài chính đến quyền giám hộ và đến cả cách chúng ta phải nói rõ thế nào, về việc cả hai đã ly hôn với Nam Dật nữa. Vì vậy anh nghĩ rằng, tốt nhất là nên mời luật sư cùng tham gia." "Hứa Gia Lạc, anh..." Cận Sở ở đầu dây bên kia hiển nhiên là có phần bối rối, trong lúc nhất thời đã trở nên câm lặng, không nói gì tiếp nữa. "Cận Sở?" Hứa Gia Lạc thúc giục. "Phải dẫn theo luật sư cơ à?" Giọng nói của anh ta lại càng nhẹ hơn: "Hai chúng ta bàn bạc thôi không được sao?" "Đúng vậy, cả hai chúng ta đều phải dẫn theo luật sư." Hứa Gia Lạc nói tiếp: "Bằng cách này thì ai cũng sẽ không cảm thấy không yên tâm, hơn nữa——" Tiếng nói của Alpha đột nhiên dừng lại. Anh cầm lấy điện thoại, ngơ ngác nhìn vào cuộc gọi đến từ Dingtalk—— Là Phó Tiểu Vũ. "Cận Sở, anh còn có việc, đợi lát nữa lại nói nhé." Hứa Gia Lạc chỉ ngẩn người trong hai ba giây, thì đã khàn cả giọng vội vàng cúp điện thoại của Cận Sở, sau đó là vội vã ấn vào nút kết nối. Cho dù chỉ là chậm trễ hai ba giây thôi đều khiến anh run sợ trong lòng, vì Alpha sợ Phó Tiểu Vũ chẳng qua là gọi nhầm số. "Anh đang ở đâu?" Omega ở đầu dây bên kia không chào hỏi gì, thay vào đó là cứng rắn nói thẳng ra mấy chữ kia. "Bệnh viện Nhân Tâm, Tiểu Vũ, tôi ở——" Hứa Gia Lạc chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhưng lại bị tiếng người kia cộc cằn ngắt lời. "Sau mười phút nữa đi ra bãi đậu xe." "Tiểu Vũ, tôi đang truyền nước hay là em đợi tôi đến tìm có được không? Em đang ở nhà à? Tôi lập tức qua đó đây, rất nhanh thôi." Sau khi Hứa Gia Lạc nói hết cả câu này, mới bất giác nhận ra rằng Phó Tiểu Vũ đã cúp điện thoại của anh từ lúc nói xong câu của mình, đoán chừng là cậu thậm chí còn không nghe thấy được câu cuối cùng này của anh. - ------------------------------------- 2h10 am, tiếp theo sẽ là gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]