Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối hôm đó, Hứa Gia Lạc bận bịu chơi xếp hình cùng với Nam Dật.
Nam Dật tuy là một cậu nhóc, nhưng lại là fan trung thành của loạt phim công chúa Disney. Mấy hôm trước mới vừa nhìn, đã chọn ngay một bộ xếp hình lâu đài băng giá của nữ hoàng Elsa trong cửa hàng đồ chơi.
Với hơn bảy trăm khối Lego, Hứa Gia Lạc cùng với cậu con trai nằm nhoài trên sàn nhà, xếp nhiều đến nỗi chóng hết cả mặt.
Điện thoại vẫn luôn đặt gần đó, nhưng cho dù là wechat hay dingtalk, hết một buổi tối cũng không vang lên lần nào.
Trái lại đến hơn năm giờ sáng anh nhận được tin nhắn của Cận Sở, anh ta nói rằng mình chiều nay sẽ đến thành phố B theo giờ Bắc Kinh để đón Nam Dật.
Hứa Gia Lạc ngủ không sâu giấc, sau khi đọc được tin nhắn kia thì không ngủ lại được nữa.
Anh hôn lên trán tên nhóc đang ngủ say bên cạnh mình, sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt, bèn đi thay cát cho Hạ An rồi ra ban công đứng ngây người một lúc.
Buổi sớm mùa Đông giống như đêm khuya cùng vài ngôi sao nằm rải rác trên bầu trời, trên con đường ngoài ban công phủ một lớp băng mỏng.
Sắp đến Tết rồi...
Hứa Gia Lạc thoáng nhớ đến thời điểm cuối Thu, khi anh bị đánh thức bởi cơn mưa phùn, đã đứng trên ban công hút thuốc vào nửa đêm.
Lúc đó anh mới về Trung Quốc được vài tháng, thường xuyên bị mất ngủ, một ngày cũng chỉ loanh quanh ở nhà không làm gì hết, nhưng để thoát khỏi cảnh tối tăm của người sống một mình, anh phải ra ngoài rủ anh em đi ăn trước khi màn đêm buông xuống.
Sau khi ly hôn, Alpha lại càng trở nên lười biếng và chán chường hơn.
Nhưng sau khi gia nhập nhóm Love is the end, đồng thời thêm vào tài khoản dingtalk của Phó Tiểu Vũ, mọi thứ đều đã thay đổi.
Đó là một Omega với dòng chữ ký trên dingtalk là "Thái độ đúng đắn, tối ưu hóa hiệu quả".
Không người nào có thể mất tinh thần dưới tay Phó Tiểu Vũ—— Hứa Gia Lạc phải thức dậy mỗi ngày, đi làm và phần lớn thời gian đều phải làm việc chăm chỉ, thỉnh thoảng còn phải cạnh tranh với Phó Tiểu Vũ nữa.
Cuộc sống của anh, buộc lòng phải trở nên phong phú hơn.
Vì vậy mà Hứa Gia Lạc mới kinh ngạc phát hiện ra rằng, bản thân của hiện tại so với cái người mất ngủ vào ban đêm ngày cuối Thu để rồi phải hút từng điếu từng điếu thuốc đến khản cả cổ họng ấy, đã trở nên xa vời.
Trời dần sáng lên, người đi bộ bắt đầu xuất hiện trên đường phố.
Hứa Gia Lạc lắc đầu, quay người lại đi vào phòng, bỏ áo sơ mi cùng quần âu của Phó Tiểu Vũ vào túi chống bụi, rồi gọi xe đến tòa tháp đôi.
Đợi lát nữa còn phải đưa Nam Dật đi chơi, không bằng đến lấy chiếc Tesla về trước rồi mới mang đồ đến cho Omega.
Lúc lái xe đến khu nhà vườn Quân Nhã của Omega, vẫn còn rất sớm, Hứa Gia Lạc ngồi trên xe và gửi một tin nhắn cho cậu, ban đầu còn nói nếu không có động tĩnh gì thì sẽ đợi thêm một lát dẫu sao cũng không vội, nhưng anh không ngờ là Omega đã trả lời lại rất nhanh: "Tôi ra lấy ngay đây."
Ba bốn phút sau, Phó Tiểu Vũ mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, đi dép bông tới bên đường lái xe, kéo cửa xe của anh ra và nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Hứa Gia Lạc xuống xe đưa túi chống bụi qua.
Omega trông có vẻ hơi hốc hác, nước da của cậu quá trắng nên một khi ngủ không ngon giấc, màu xanh dưới mắt sẽ càng lộ rõ.
Phó Tiểu Vũ không nhìn Hứa Gia Lạc quá lâu, cậu nhận lấy chiếc túi kia đã muốn bước vào trong: "Chờ chút nhé, tôi lập tức trả túi chống bụi lại cho anh."
Hứa Gia Lạc vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng sau đó anh nghĩ lại, để chiếc túi này ở đây dây dưa không dứt với Phó Tiểu Vũ là điều không cần thiết, nên anh đã kiên nhẫn đợi trong xe.
Alpha còn chưa đợi được mấy phút, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Lúc Phó Tiểu Vũ trở lại không hề cầm theo túi chống bụi, một tay cậu cầm điện thoại còn tay khác lại nắm lấy chiếc áo khoác màu đen, nghiêm mặt nói: "Được rồi, anh đợi tôi một lát nhé Văn Kha, tôi lập tức đến ngay."
Cậu vừa nói vừa định đi về phía gara, nhưng đã bị Hứa Gia Lạc giơ thẳng tay ra cản lại: "Văn Kha làm sao thế? Hai người định đi đâu?"
"Đến Đại học B." Phó Tiểu Vũ cúp điện thoại rồi nói.
"Vì sao lại đến đó vào lúc này? Có chuyện gì à?"
Alpha vừa nghe thấy chữ "Đại học B" kia, không hiểu sao thần kinh của anh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Khi Phó Tiểu Vũ ngẩng mặt lên, cậu nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe đầy do dự như thể đang cân nhắc có nên nói hay không.
Trong cơn gió lạnh, Alpha không có ý định rời đi để cậu đi lấy xe, cả hai cứ đứng sững ra như thế trong khoảng ba giây.
Cuối cùng, Phó Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu rồi nói nhỏ: "Tôi và Văn Kha muốn đến kiểm tra camera giám sát, trong hoạt động tại trường lần trước của Love is the end——"
"Hôm ấy Trác Viễn thực sự đã đến Đại học B."
Cậu ngừng lại một chút, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Hứa Gia Lạc... chúng tôi nghi ngờ rằng Trác Viễn có thể đã động tay động chân gì đó nên mới khiến cho kỳ phát tình của tôi đột nhiên đến sớm."
...
Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng không phải tự lái xe.
Bởi vì Hứa Gia Lạc nghe những lời Omega nói xong đã trực tiếp kéo cậu vào trong chiếc Tesla của mình, sau đó ngồi vào vị trí lái xuất phát đến Đại học B, Alpha không nói lời nào ngoại trừ việc gọi điện cho A Hào dặn dò anh bạn kia đưa Nam Dật đi ăn sáng rồi lao đi.
Văn Kha đến nơi nhanh hơn.
Khi hai người Phó Tiểu Vũ xuống xe thì người kia đã đứng chờ ở cổng trường, người vệ sĩ Tưởng Triều mà Hàn Giang Khuyết cử đến cũng đang đứng sau lưng anh.
Vừa nhìn thấy Văn Kha, Hứa Gia Lạc đã nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt của người này thực sự rất kém.
Chuyện đó tất nhiên là không nên.
Phải biết rằng sau khi hoạt động ở trường Đại học kết thúc, Love is the end đã tạo được tiếng vang rất lớn, đây vốn dĩ nên là thời khắc đi đến đỉnh cao sự nghiệp của Văn Kha, nhưng Omega này lại bọc mình trong một chiếc áo khoác dày cộp đứng ở đó, trên môi không có huyết sắc thoạt nhìn còn có vẻ lảo đảo muốn ngã.
"Tiểu Vũ..."
"Văn Kha, Hàn Giang Khuyết cũng không nghe điện thoại của tôi." Phó Tiểu Vũ không đợi anh nói đã mở lời đầy lo lắng.
Sau cái hôm gặp Hàn Giang Khuyết ở bệnh viện ấy, Alpha sau đó cũng có gửi tin nhắn wechat cho Phó Tiểu Vũ nhưng cậu quên không nhắn lại, vì thế Hàn Giang Khuyết lại đổi thành nhắn tin trên dingtalk, hỏi Phó Tiểu Vũ có thật sự ổn không.
Ngày hôm sau cậu mới nhắn lại một tin, nói là "Tôi ổn lắm, đừng lo", sau khi nhìn thấy tin nhắn kia hiển thị là "Đã đọc" thì cậu cũng không chú ý đến nữa.
Xét cho cùng hai người họ vẫn đang trong giai đoạn nửa chiến tranh lạnh, hơn nữa Phó Tiểu Vũ cũng đã rút khỏi công việc kinh doanh của Tập đoàn IM, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi bọn họ không liên lạc với nhau.
Nhưng mãi đến sáng nay khi Văn Kha nói với cậu rằng từ mấy ngày trước mình đã không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết, cậu mới thực sự bắt đầu lo lắng, suốt dọc đường đi, Hứa Gia Lạc nặng nề tâm sự nên không nói gì trong khi Phó Tiểu Vũ lại bận gọi điện cho Hàn Giang Khuyết. Kết quả đã gọi hai mươi cuộc cả chặng đường này, nhưng Alpha hoàn toàn không nghe máy.
Hứa Gia Lạc đứng ở bên cạnh, trong thoáng chốc nghe thấy chữ "cũng" kia bèn cau mày lại, nói: "Văn Kha, cậu có ổn không? Hàn Giang Khuyết không nghe điện thoại cậu gọi sao?"
Sắc mặt Văn Kha trắng bệch, nhất thời nói không nên lời.
"Hai người cãi nhau, có đúng không?"
Giọng Hứa Gia Lạc trầm xuống, lộ rõ vẻ không vui.
Thực ra anh biết, khoảng thời gian trước đó Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đã cãi nhau một trận to.
Bọn họ là mối tình từ thuở thanh mai trúc mã vô cùng quý giá, nhưng sau khi trở về bên nhau, trong mối quan hệ này từ đầu đến cuối đều tồn tại một khối đá ngầm khó thể vượt qua.
Khối đá ngầm này chính là Trác Viễn.
Cuộc đời của Văn Kha đã ảm đạm suốt mười năm vì một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng ngay khi anh không thể chờ đợi muốn rũ bỏ bụi trần hướng đến cuộc sống tương lai thì đồng thời, Hàn Giang Khuyết lại vì lòng thù hận mà mất đi lý trí, hắn muốn dùng toàn lực báo thù Trác Viễn.
Giữa khoảng thời gian đó Hứa Gia Lạc cũng đã từng hỏi Văn Kha tình hình, nhưng người này một mực không chịu nói gì, chỉ là cho đến tận hôm nay Hứa Gia Lạc mới phát hiện ra vấn đề giữa hai người họ đã lớn đến mức độ này.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vào thời khắc mấu chốt khi cơ thể Omega ngày càng phù nề hơn, Alpha lại thực sự mất liên lạc, điều này khiến Hứa Gia Lạc không khỏi cảm thấy tức giận.
"Không sao đâu."
Khóe miệng Văn Kha bất đắc dĩ khẽ giật một cái, giọng anh khàn đi nói: "Tiểu Vũ đã nói qua với cậu rồi đúng không, chúng ta đi xem camera giám sát thế nào đã, chuyện này là quan trọng nhất."
Phải rồi, chuyện này là quan trọng nhất.
Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu liếc nhìn Phó Tiểu Vũ.
Xem lại camera giám sát điều này nói thì có vẻ dễ, nhưng đến lúc thực hiện lại trở thành một việc khó đòi hỏi cần người có chuyên môn xử lý.
Ngày diễn ra hoạt động người đông nghìn nghịt, muốn tìm được Trác Viễn thì nhìn chằm chằm một hồi cũng vô ích.
May mắn thay nơi này thực sự có chuyên gia, đó là vệ sĩ Tưởng Triều của Văn Kha, ông ấy đã trực tiếp nói với nhân viên bảo vệ không cần chỉnh đến camera giám sát ở địa điểm tổ chức sự kiện, thay vào đó là các máy quay giám sát lối vào xung quanh.
Vừa chỉnh, đã thật sự phát hiện được gì đó.
Gần hội trường của Đại học B, có hai camera giám sát trùng hợp xảy ra vấn đề.
Trong số đó bao gồm máy quay ở bãi đậu xe nơi Trác Viễn đã xuất hiện chặn Văn Kha, còn một cái là ở gần kho chứa đồ cũng bị hỏng.
Việc camera giám sát bị hỏng, có nghĩa là ai đó không muốn mọi người nhìn thấy những gì đang xảy ra trong khu vực đó.
"Tới kho chứa đồ xem thế nào."
Cả nhóm người chạy nhanh đến kho chứa đồ nhỏ bên cạnh hội trường kia, với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Chỉ là một cái kho thôi mà," nhân viên bảo vệ tỏ ra khó hiểu với hành vi của bọn họ, sau khi mở cửa ra bằng chìa khóa, anh ta lẩm bẩm: "Trong hội trường luôn có các hoạt động, nên nước suối và khăn giấy thường được chuẩn bị trước cho khách. Tất cả đều chất đống ở đây, thường thì không ai đến chỗ này cả. "
Ngay khi cánh cửa nhà kho được mở ra, một luồng bụi đã xộc thẳng đến.
Hứa Gia Lạc đứng ở phía trước, lấy tay phủi bụi cho hai Omega rồi mới theo Tưởng Triều đi vào.
Bên trong nhà kho tối mờ, có thể nhìn thấy loáng thoáng một đống hộp các-tông xếp chồng lên nhau ở các góc, ở giữa là một vài chiếc bàn được xếp lại với nhau với hàng chục chai nước khoáng được đặt trên đó.
Những chai nước này rõ ràng là tương đối mới, thoạt nhìn không bị bám bụi.
Có vẻ như đây đơn thuần chỉ là một kho chứa đồ bình thường không có gì lạ.
Hứa Gia Lạc cùng với những người khác đi xung quanh, nhưng cũng không tìm thấy gì.
Nhân viên bảo vệ đợi mấy phút không khỏi thúc giục: "Các vị đã xem xong chưa?"
Giằng co như vậy hồi lâu mà lại không tìm được gì, đúng là khó chịu.
Nhưng thực ra cũng là vì không có manh mối nào, ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Phó Tiểu Vũ nãy giờ vẫn luôn im lặng, sắc mặt đột nhiên không ổn, cậu nói: "Chờ đã."
Cậu sải bước đi đến chiếc bàn được đặt ở giữa và cầm lên một chai nước khoáng.
Đó là một chai nước khoáng Ganten thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Thế nhưng khi chạm vào chai nước này, cảm giác vừa quen vừa lạ một lần nữa lại trào dâng trong lòng cậu.
Khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ trở nên rất nặng nề, cậu quay đầu lại nhìn vào nhân viên bảo vệ và hỏi rằng: "Đây là nước khoáng do trường học cung cấp cho sự kiện của chúng tôi, vài ngày trước đúng không?"
"Đúng vậy, chỉ cần trong hội trường có bất kỳ sự kiện gì thì những đồ dùng cần thiết đều được chất đống ở đây."
"Cảm... ơn." Giọng Phó Tiểu Vũ khàn đi, lại nói với người kia: "Phiền anh ra ngoài một lát, chúng tôi có chút chuyện cần bàn bạc."
Hứa Gia Lạc đã nhận ra điều gì đó, sau khi bảo vệ đi ra ngoài anh đã đóng chặt cửa lại, sau đó là bước đến bên Phó Tiểu Vũ và cầm lấy chai nước kia từ trong tay cậu.
Khoảnh khắc ngón tay của bọn họ chạm vào nhau, anh đã nhận thấy ngón tay của Phó Tiểu Vũ rất lạnh.
Nhưng Phó Tiểu Vũ không để ý đến động tác của Alpha, cậu chăm chú nhìn vào Văn Kha rồi cất tiếng hỏi: "Văn Kha, hôm đó anh có uống nước do trường cung cấp không? Có phải anh đã mở nắp chai nước khoáng không?"
"Gì cơ?" Văn Kha không theo kịp suy nghĩ của Phó Tiểu Vũ, anh có hơi bối rối.
"Chuyện này rất quan trọng."
"Tôi..." Anh nhắm mắt nghĩ kỹ lại, nét mặt của Omega rất nghiêm túc, suy nghĩ khoảng một hai phút, cuối cùng mới nói một cách chắc chắn rằng: "Tôi không mở. Hôm đó khi sinh viên của Đại học B đưa nước đến, tôi mới chỉ đang muốn vặn nắp ra thôi thì bụng đã bắt đầu đau dữ dội, tôi chắc chắn đấy, tôi còn chưa mở được nắp chai nước đó chứ đừng nói là uống."
Bàn tay của Phó Tiểu Vũ đột nhiên chống vào chiếc bàn.
Trong lúc đó rõ ràng là Omega này gần như không đứng vững, nhưng cậu lại lập tức duy trì sự kiềm chế, chậm rãi nói: "Văn Kha, ngày đó tôi đã uống chai nước của anh. Hôm ấy, khi tôi muốn vặn nắp đã phát hiện ra khăn trải bàn màu trắng dưới đây chai đã bị thấm ướt, ấn tượng của tôi rất rõ ràng bởi lúc đó tôi đã hơi khó hiểu—— không biết là nước từ đâu mà ra? Chai nước Ganten kia cũng rất cứng, theo lý mà nói sẽ không thể bị như vậy được, trong lòng tôi vẫn luôn mơ hồ nghi ngờ về chuyện này, cho đến tận hôm nay——"
"Chai nước đó đã bị rò rỉ."
Tưởng Triều đứng ở bên cạnh, khẽ nói: "Cái này không khó làm, chỉ cần dùng một mũi tiêm thật mảnh tiêm vào là được. Từ bên ngoài sẽ không nhìn ra, nhưng chỉ cần dùng lực là nước sẽ chảy ra từ bên trong. Trong trường hợp này, thật ra nếu là những người đã được đào tạo nhất định sẽ không uống tiếp chai nước đó nữa, nhưng mọi người đều không hiểu. Văn Kha—— đó là chai nước vốn thuộc về cậu."
"Trác Viễn muốn dùng thuốc cưỡng ép cậu đột ngột phát tình, sau đó sẽ lại đánh dấu cậu một lần nữa."
Ngay khi Tưởng Triều nói ra câu này, Văn Kha thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
"Xin lỗi..." Omega không đứng vững nổi, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Phó Tiểu Vũ: "Xin lỗi, Tiểu Vũ."
"Văn Kha, tôi không sao đâu." Phó Tiểu Vũ cũng giật mình, thiếu chút nữa đã vươn tay ra ôm lấy Omega nặng nề kia.
Mà Hứa Gia Lạc gần như đã dùng đến bản năng của mình, lao về phía trước và tóm chặt lấy Văn Kha.
"Văn Kha!" Khi bàn tay anh mạnh mẽ đỡ lấy eo của Omega kia, toàn bộ kho chứa đồ đột nhiên tràn ngập mùi bạc hà nồng nặc.
Tin tức tố của Alpha hiếm thấy trở nên điên cuồng như thế này, ngay cả đến Alpha như Tưởng Triều cũng cảm nhận được đau đớn vội lùi về phía sau hai bước, càng không nói đến thân là Omega như Phó Tiểu Vũ và Văn Kha, hô hấp của hai người họ không khỏi ngưng lại, cảm thấy sặc sụa bởi mùi bạc hà cay cay.
Sự áp chế đột ngột này đương nhiên không đủ chu đáo, nhưng vào giây phút này, Alpha vẫn luôn lịch thiệp lại hoàn toàn không hề hay biết.
"Phó Tiểu Vũ..."
Đầu óc Hứa Gia Lạc rối bời, anh nói: "Cậu đã bị bỏ thuốc."
Cổ họng của anh giống như bất thình lình bị lửa thiêu cháy, khản đặc cả đi: "Cậu bị Trác Viễn bỏ thuốc nên mới đột ngột phát tình, đúng không?"
- ------------------------------------
00h43 am, trời lạnh cắt da cắt thịt đang ngủ ngon nhưng tôi vẫn bật dậy vì đến giờ làm việc ^^ đã luyện thành thói quen từ lúc nào không hay.
Bước đầu tiên của chiến lược.
Chủ động tiếp cận có mức độ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.