Lúc Tố Tố biết đến tình trạng thảm hại của Đinh Như, thì cô và Chung Bình đã ở thủ đô Seoul của Hàn Quốc. Khi đó, Chung Bình vẫn đang bận rộn sắp xếp lịch phẫu thuật cho Tố Tố.
Phản ứng đầu tiên của Tố Tố khi biết chuyện là ngay lập tức truy hỏi, có phải anh đã biết hết mọi chuyện rồi hay không? Chung Bình không trả lời, chỉ khuyên cô cứ an tâm làm phẫu thuật, tất cả mọi việc còn lại thì chờ đến khi quay về nước rồi nói. Tố Tố không an tâm, liên tục cầu xin anh đừng gây khó dễ cho chị Như nữa. Thật ra chị Như cũng là một người rất đáng thương. Nếu như chị ấy gặp được một người đàn ông tốt, thực sự yêu thương chị, thì chị cũng sẽ không cực đoan đến như vậy. Chung Bình cảm thấy đau lòng, đành đáp ứng với cô, chỉ cần về sau Đinh Như đối xử tốt với Tố Tố, anh sẽ không làm khó cô ta nữa, vì dù có như thế nào đi nữa thì Đinh Như cũng thực sự có ơn với cô.
Bởi vì trước khi xuất ngoại, Chung Bình đã liên lạc với bạn bè ở bên này, nên bây giờ họ đang nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày, sau đó các chuyên gia sẽ tiến hành phẫu thuật cho Tố Tố.
Cuộc phẫu thuật lần này kết thúc rất thành công. Những vết sẹo nghiêm trọng trên mặt cô về cơ bản đều được làm phẳng và làm mờ đi. Vết sẹo sâu nhất trên mặt cũng được làm nhạt đi hết mức có thể, còn hiệu quả của việc cấy da thì vẫn phải chờ thêm một thời gian nữa mới có thể kết luận rõ được. Sau khi phẫu thuật xong, Chung Bình để cho Tố Tố ở lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần rồi mới đưa cô trở về nước.
Sau khi trở lại, Chung Bình đưa Tố Tố đến nhà ba mẹ mình, nhờ mẹ mình chăm sóc cho cô. Ban ngày anh phải đi làm, hết giờ làm lại chạy về nhà với Tố Tố. Trong khoảng thời gian này, lớp da non đang mọc lại, nhất định sẽ rất khó chịu, anh hận không thể xin nghỉ hẳn một thời gian để mỗi ngày có thể ở nhà chăm sóc cho cô. Nhưng Tố Tố không đồng ý, bởi vì cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
Ở Chung gia mọi việc đều rất tốt đẹp, chỉ có điều ba Chung vẫn tỏ ra lạnh nhạt với Tố Tố như cũ. Lần này về nhà dưỡng thương, Chung Bình vẫn có chút lo lắng, sợ ba mình sẽ làm khó cô, nhưng mà nhờ có bà cùng với mẹ rất đặc biệt chăm sóc, nên Tố Tố cũng cảm thấy không tệ cho lắm.
Đinh Như nghe nói Tố Tố đã trở về, bèn tới nhà tìm Tố Tố, vừa khóc lóc vừa kể lể với cô, rằng người đàn ông kia đã thật sự trở mặt, không chỉ có tính toán sòng phẳng quan hệ giữa hai người, còn cố ý nói với vợ mình là cô chủ động quyến rũ anh ta. Người phụ nữ hung dữ kia tự nhiên kêu một đám người đến nhà đe doạ Đinh Như, làm cô sợ đến mức có tức đến mấy cũng không thể phát tác, cũng không dám…đi tìm người đàn ông kia nữa. Nhưng vì tên đàn ông kia mà ngay cả công việc cô cũng bỏ rồi, hiện tại tài khoản trong ngân hàng cũng trống không, cô thật sự không biết nên làm sao bây giờ?
Tố Tố liên tục an ủi chị Như, để cho chị yên tâm. Chung Bình quen biết rất nhiều người, nhất định có thể tìm cho chị một công việc tốt. Về phần người đàn ông kia, chị đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta cũng là một chuyện tốt, còn phần tiền tổn thất kia thì coi như của đi thay người vậy. Chị Như khóc lóc ầm ĩ cũng chỉ có thể chấp nhận rằng mình quá xui xẻo.
Tối đó, Chung Bình vừa về đến nhà, đã thấy Tố Tố im lặng ngồi ở bên trong phòng, đưa lưng về phía cửa. Anh đi tới bên cạnh khẽ gọi, “Tố Tố, anh về rồi.” Tố Tố không lên tiếng, vẫn ngồi im như cũ, Chung Bình buồn bực đi tới.
Lúc này, mặt của Tố Tố đã được tháo hết băng gạc, khuôn mặt có một chút phiếm hồng lại trắng mịn. Nhưng bây giờ vẻ mặt cô bình tĩnh, không nói một lời nào, làm cho anh có chút bồn chồn, Tố Tố làm sao vậy?
Chung Bình khẽ gọi lần nữa, “Sao vậy? Lại ngứa à?” Tố Tố đảo mắt nhìn anh, thật lâu cũng không lên tiếng. Chung Bình suy nghĩ một chút, liền thở dài, “Đinh Như đến đây rồi à?”
Mắt cô chợt loé lên, cuối cùng cũng mở miệng, “Anh đã đồng ý với em.” Anh nói rằng sẽ đi tìm Long Sính giải quyết chuyện kia, vì sao người nọ còn có thể hại chị Như thê thảm như vậy.
Chung Bình khẽ ôm cô vào lòng, ngồi xuống ghế, còn đặt cô ôm ngồi trên đùi mình, “Long Sính đi tìm người kia, nhưng chuyện giữa hai người họ, là do họ giải quyết.”
Tố Tố trừng anh, “Anh ta lừa chị ấy!”
Chung Bình khẽ vuốt lưng cô, không muốn cô nổi giận, “Cô ta chẳng lẽ không sai, muốn lừa tiền của người đàn ông kia?”
“Nhưng…..người thiệt vẫn là chị Như đấy thôi.” Tố Tố hơi tức giận.
Chung Bình lại vỗ nhẹ lên lưng cô lần nữa, xem ra không giải quyết chuyện của Đinh Như một cách triệt để thì Tố Tố sẽ không thể vui lên được, “Tố Tố, việc này em cũng đừng lo nữa, Chuyện việc làm của Đinh Như anh sẽ lo, còn về phần khoản tiền kia coi như chi phí cô ta phải trả, anh sẽ không tính toán nữa. Long Sính làm như vậy, cũng vì Triệu Điềm có ý tốt mà thôi.”
Tố Tố trầm mặc một hồi, mãi mới gật đầu, “Chung Bình, em biết anh ghét chị Như, nhưng bất kể như thế nào, chị ấy vẫn là chị của em, là….người thân duy nhất của em.” Giọng nói cô có chút nghẹn ngào. Chung Bình đau lòng dùng sức ôm chặt lấy cô, thương tiếc khẽ hôn lên trán cô, “Anh biết, anh biết.” Được rồi, Đinh Như chí ít cũng làm đúng một việc, đó là thu nuôi Tố Tố, vì vậy anh sẽ không để tâm đến những việc cô ta đã làm nữa.
Tố Tố ngồi trong lòng anh, cứ nghĩ đến bộ dáng lúc chị Như khóc rống thì đều có chút không đành lòng. Cô đã có hạnh phúc trân quý nhất đời mình, mong rằng chị Như cũng có thể tìm được hạnh phúc của chị ấy.
Qua vài ngày sau, Chung Bình nhờ Hàn Xa tìm cho Đinh Như một công việc bán hàng nào đó, rốt cục cũng khiến cô ta yên tĩnh lại.
Vết thương trên mặt Tố Tố cũng từ từ bình phục, hiệu quả của lần chữa trị này rất tốt, phần da mới mọc lên rất đẹp, chẳng qua nếu nhìn thật kỹ, vẫn có thể nhìn thấy màu da hơi khác một chút, nhưng khi nhìn vào trong gương Tố Tố đã rất hài lòng rồi, chí ít là khi đi ra ngoài cũng không doạ đến người khác nữa.
Lúc này, Chung Bình và Tố Tố mới chuyển về căn hộ của bọn họ.
Cuối cùng cũng trở lại nhà mình, Chung Bình ôm Tố Tố ngồi trên sofa, tham luyến(tham lam +luyến tiếc) khẽ vuốt trên cổ cô. Một tháng qua ở nhà ba mẹ, vì vết thương trên mặt Tố Tố đang khôi phục, phải cẩn thận che chở, nên anh cũng không dám làm gì quá phận, chỉ có thể ôm ấp một chút mà thôi, thậm chí anh còn không dám hôn sâu chỉ sợ tiến thêm một bước nào đó sẽ không kiềm chế được. Điều này làm cho người mới hưởng thụ một tuần trăng mật ngọt ngào như Chung Bình phải nhịn đến vô cùng khổ cực, bây giờ đã trở về nhà, khát vọng kìm nén đã lâu nay có thể giải phóng rồi.
Chung Bình vừa khẽ vuốt ve, vừa kéo cô sát vào, hơi thở ấm áp như có như không đảo qua phần da mới của cô, làm nó vừa ngứa vừa tê, khiến cho cô muốn quay mặt đi chỗ khác. Anh giơ tay nhẹ nhàng giữ cô lại, ánh mắt nóng rực bắt đầu lưu chuyển trên mặt cô. Không khí ám muội, ấm áp chậm rãi làm cho Tố Tố trở nên có chút khẩn trương, nhanh chóng lên tiếng phá vỡ tiếng tim đập loạn nhịp kia, “Em…đói bụng.” Nói xong, cô giương mắt lên nhìn Chung Bình, nhưng không ngờ hai con ngươi anh càng trở nên đen láy, thâm trầm hơn. Thanh âm khàn khàn từ đôi môi khiêu gợi kia đánh ập tới phía cô, “Anh…cũng đói.”Cả người cô đều run lên, hô hấp cũng dần dần chậm lại, trái tim lại như tự động cảm ứng với lời nói đầy ẩn ý kia mà gia tốc nhịp đập bùm bụp bùm bụp, chỉ cảm thấy miệng khô, lưỡi khô làm cô không kìm lòng được mà khẽ liếm đôi môi. Một màu phấn hồng mê người kia làm cho khát vọng của Chung Bình đột nhiên bùng nổ, một tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong yết hầu phát ra, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đôi môi của anh rất nhanh chóng đã hôn chính xác lên môi cô.
Một nụ hôn cuồng nhiệt và nóng bỏng, trăn trở mút vào dính chặt, bỗng nhiên đoạt đi tất cả lí trí cùng hô hấp của cô, thân thể lại bị một vòng tay rắn chắc có lực gắt gao ôm chặt, bộ ngực mềm mại của cô áp chặt lên lồng ngực dày, mạnh của anh, tiếp xúc chặt chẽ đến nỗi không có một khe hở. Cô như mất hồn nhắm chặt mắt lại tuỳ tiện để cho nóng rực trong miệng nuốt trọn lấy cô, đáy lòng mơ hồ nổi lên từng đợt kích động, mang theo cả vui sướng. Cô bỗng nhiên càng ngày càng thích sự mãnh liệt này của anh, ánh mắt ấy giống như lúc nào cũng có thể nuốt trọn cô nhưng lại không hề làm cô cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng làm cho trong lòng cô dấy lên một loại hưng phấn nào đó không rõ. Cô càng hưởng thụ anh mãnh liệt giữ lấy cô, mà loại tình cảm này khiến cho cô có thể ỷ lại vào anh, cảm thấy mình là người duy nhất của anh.
Trong lòng thoả mãn, được lấp đầy bởi sự dịu dàng, cô dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đáp lại, ngắn ngủi dừng lại trong chốc lát, sau đó anh lại càng trở nên nóng bỏng, dây dưa hơn, nhiệt tình của anh giống như muốn đem cô hoàn toàn thiêu đốt, hưng phấn gọi lên tên cô, tay cũng dần càng trở nên suồng sã, đẩy vạt áo của cô lên vuốt ve, bàn tay nóng bỏng tiếp xúc với da thịt ấm áp, thẳng một đường làm dậy lên cả một ngọn lửa bừng cháy
“Kính coong….Kính coong….” Một loạt tiếng chuông lanh lảnh vang lên giống như một luồng điện khiến hai người đang từ bến bờ mê loạn kia trở về, hai thân thể đang ôm chặt lấy nhau cùng run rẩy, ánh mắt kinh ngạc mất hồn nhìn chằm chằm nhau, anh nhìn đôi môi anh đào mềm mại sưng đỏ như máu, thực sự là quá đỗi mê người, yết hầu lăn một vòng, bỗng nhiên anh ôm cô chặt hơn, tiếp tục gặm cắn đôi môi ngọt ngào của cô.
“Kính coong…Kính coong….” Nhưng cái tiếng quấy nhiễu khiến người ta bực bội kia dường như lại không chịu bỏ qua mà vẫn tiếp tục vang lên, thậm chí còn kèm theo một tràng tiếng gõ cửa, còn có cả tiếng kêu la, gào thét.
Càng ngày càng ồn ào, Chung Bình bực mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn về phía cửa chính kia. Thật con mẹ nó biết chọn thời gian, Tố Tố đang nửa nằm trên sofa rốt cục cũng nghe rõ thấy tiếng kêu, hẳn là…cô hạ mắt nhìn xuống, vạt áo trước ngực đã mở ra một nửa, cả khuôn mặt liền đỏ lựng lên, hoảng loạn khẽ đẩy Chung Bình đang đè trên người cô ra.
Chung Bình bực bội ngồi dậy, khẽ nguyền rủa trong lòng, rồi giúp cô cài lại mấy chiếc khúc áo mà mình đã tháo ra, đỡ cô ngồi dậy xong, mới đi về phía cửa.
Ngoài cửa kia, tiếng kêu càng lúc càng to, cửa gần như sắp bị sập xuống đến nơi rồi. Bịch, Chung Bình đột nhiên kéo cửa ra, khiến người đang điên cuồng đập cửa ở ngoài kia không để ý, nên cả người đều ngã ập về phía trước, Chung Bình đen mặt nhanh chóng nghiêng người sang một bên, để cho người kia ngã nhào xuống sàn nhà.
A, một tiếng hét thảm kêu lên. Chỉ kịp thấy Vệ Đông đang thân mật tiếp xúc với cái nền nhà rồi, “Này, sao tự nhiên cậu lại mở cửa to thế???” Vệ Đông tức giận ngồi dưới đất quát tháo.
Chung Bình bực mình cãi lại, “Cậu nghĩ tôi muốn mở cửa à? Các cậu sao tự nhiên chạy đến đây hết làm gì?” Anh trừng mắt nhìn đoàn người đang nối đuôi nhau đi vào, gia đình nhà họ Mạnh, cùng với Hàn Xa, đám người kia sao tự nhiên rỗi rãi đến vậy, cuối tuần cũng chạy tới quấy rầy anh?
“Hi! Tố Tố.” Lộ Lộ vừa nhìn thấy Tố Tố đang đứng lên từ ghế sofa, liền thân thiết chạy qua. Mạch Dịch Nam cười nhẹ, “Vợ tôi nói muốn gặp vợ cậu.” Hừ, Chung Bình khẽ nguyền rủa, rồi đóng sập cửa lại. Lộ Hiểu Vụ làm chuyện động kinh, cậu ta còn theo giúp nữa!
Nhìn Tố Tố bị Lộ Lộ ra sức ôm vào trong ngực, vẻ mặt vẫn còn ngây ngô, Chung Bình lại càng thấy phiền muộn hơn, một phút đồng hồ trước cô còn đang ở trong vòng tay anh!
“Tố Tố, cô làm sao vậy? Nóng như lửa, sao mặt đỏ vậy?” Lộ Lộ vất vả lắm mới buông được Tố Tố ra, vô cùng ngạc nhiên chỉ vào khuôn mặt đỏ bừng của Tố Tố, thét chói tai.
Tất cả đám đàn ông đều như có như không đầy ẩn ý nhìn về phía Chung Bình, vừa nhìn đã thấy trên mặt anh ngập tràn tức giận, lại lần nữa quay về nhìn đôi môi sưng đỏ của Tố Tố, mọi người đều cùng lúc cười ầm lên, thì ra là thế. Bọn họ không khéo phá hỏng chuyện tốt của Chung Bình rồi.
Tố Tố lúng túng lắp bắp nói, “Tôi…Tôi…Không có việc gì.” Chung Bình mặc kệ ánh mắt của bọn họ, đi đến phía trước kéo Tố Tố ôm vào trong lòng, “Lộ Tiểu Bạch, Tố Tố rất tốt.”
“Ơ…” Lộ Lộ sửng sốt.
“Chung Bình!” Mạch Dịch Nam cùng lúc lên tiếng cảnh cáo.
Lộ Lộ quay ra nhìn Chung Bình, lại quay ra nhìn Tố Tố, cuối cùng nhìn lên môi cô ấy, thì mới chợt hiểu ra. Lộ Lộ đỏ bừng mặt xoay người lại nhìn Dịch Nam, “A Nam, chúng ta…hình như tới không đúng lúc.” Thoáng chốc, Lộ tiểu bạch cũng có thể hiểu ra.
Mạch Dịch Nam khẽ nhếch miệng, “Trời còn chưa tối, có một số việc chỉ nên một vừa hai phải, chúng ta tới rất đúng lúc.” (nói như tự vả vào mặt mình ấy anh ạ =))) ) Lời vừa nói ra, Vệ Đông và Hàn Xa đều cười phá lên, nhất là Vệ Đông, giống như đang muốn báo thù lại cho cú ngã vừa rồi vậy.
Chung Bình giận, khiến mặt càng đen hơn. Hừ, Mạch Dịch Nam lại dám khuyên bảo anh nên bớt phóng túng, cậu ta cũng không thèm suy nghĩ mình mới là người kinh khủng thế nào, dục vọng cường đại đến mức vợ đã từng muốn ly hôn. Tố Tố cũng nghe ra ý tứ sâu xa kia, cả tai cả cổ đều đỏ bừng lên như nhuộm.
Lộ Lộ nghi ngờ nhìn Dịch Nam, “Thật sao? Em cứ có cảm giác Chung Bình không hoan nghênh lắm.”
Dịch Nam đi đến phía trước ôm lấy Lộ Lộ, nhìn Chung Bình khiêu khích cười, “Cậu ta đương nhiên hoan nghênh, đúng không Tố Tố?” Giọng nói vừa chuyển, tất cả đều hướng đến Tố Tố, cô chỉ có thể xấu hổ mà mãnh liệt gật đầu. Chung Bình nghiến răng nghiến lợi trừng cậu ta, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Đêm đó, khoảnh khắc ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới đều bị nhóm người hăng hái này tụ tập phá quấy. Mấy người đáng hận kia lại còn chơi đùa đến nửa đêm khuya khoắt hơn 2h mới trở về nhà, làm hại Chung Bình sau khi tắm rửa xong kích động đi về giường, thì Tố Tố đã ngủ từ lâu. Chung Bình vô cùng bực bội, ôm chặt cô vào lòng, thôi quên đi, vợ đại nhân yên giấc vẫn quan trọng hơn, ngày mai, ngày mai, nhất định phải đem hôm nay bù lại.
Chỉ có Chung Bình đáng thương nhịn hơn cả nửa ngày, mãi mới có thể chìm vào trong giấc ngủ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]