Đêm dài.
Bên trong biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, dường như muốn báo động bão táp chuẩn bị đến, ngay cả không khí cũng lộ ra dòng khí nhàn nhạt bất an, làm cho người ta cảm giác cả người rùng rợn.
Giản Ngưng nằm trên giường, nhìn trần nhà tối đen như mực, không ngủ được.
Cô không nghĩ đến việc thật sự sẽ giết chết Cố Trường Dạ, nhưng còn cách nào nữa đây? Có thể chết thì thật tốt, cô bi ai phát hiện bản thân hoàn toàn lệ thuộc vào suy nghĩ này.
Hôm nay cô cố ý cho người giúp việc nghỉ, quản gia cũng nghĩ cách lừa ông ấy đi rồi.
Khoảnh khắc cô cầm súng, tất cả máu trong cơ thể đều sôi trào.
Thời khắc tiếng súng chấm dứt, cô nghĩ cuộc đời cô cũng đã xong.
Cửa bị đẩy ra, Giản Ngưng theo bản năng nhìn về phía cánh cửa, tay mở đèn.
Phòng bỗng nhiên sáng, cô liếc xéo Cố Trường Dạ đang đứng ở cửa.
Hắn bước từng bước tới, thậm chí cởi áo khoác.
Động tác của hắn làm cho cô tưởng mình bị hoa mắt, dường như họ đúng là một cặp vợ chồng, có thể cùng giường chung gối, ân ân ái ái.
Giờ khắc này cô không biết đánh giá như thế nào, là hắn không bình thường hay chính bản thân cô không bình thường.
“Không sợ chết?” Thời điểm Cố Trường Dạ muốn đặt lưng xuống giường thật sự ngủ một giấc, Giản Ngưng chậm rì rì phun ra câu này.
Cố Trường Dạ không để ý đến lời của cô, thật sự tính ngủ trong này.
Vừa nãy hắn nằm ở một gian phòng khác, lúc nhắm mắt lại, hắn thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-huu-danh-vo-thuc/484415/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.