“Hình như Đại ca bị thương.” Kỷ Bách Hiên sờ sờ mũi, quan sát Cố Trường Dạ hồi lâu, lúc này mới dám đưa ra kết luận.
“Hả?” Nguyễn Ngộ Minh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, “Làm sao có thể, chú nghi ngờ thân thủ của Đại ca? Anh khẳng định chú nhìn nhầm rồi.”
Kỷ Bách Hiên lắc đầu, “Đại ca nếu như không bị thương, còn dựng đứng cổ áo lên làm gì? Anh nhìn thấy anh ấy mặc quần áo như vậy bao giờ chưa?”
Bát thiếu bĩu môi, “Mấy người đúng là chỉ thích suy diễn… Đại ca sao có thể bị thương, hoàn toàn không có khả năng.”
Kỷ Bách Hiên cũng không giải thích nhiều, nhìn vào mắt Nhị thiếu Chu Thừa Nghiệp, đọc được sự lo lắng từ ánh mắt đối phương.
Đại ca nếu bị thương mà không che giấu, có thể nói thương thế không nặng, hơn nữa người gây ra hẳn đã chịu kết quả không tốt đẹp gì.
Nhưng Đại ca hết lần này đến lần khác che giấu, rõ ràng không phải là muốn giấu vết thương, mà là muốn che giấu cho người gây ra vết thương ấy.
Chu Thừa Nghiệp vuốt vuốt mũi, cũng đúng, Cố Trường Dạ thực sự có chút khó hiểu.
Nguyễn Ngộ Minh nhìn chằm chằm An Diệc Thành ở bên ngoài sân gọi điện thoại, vỗ vỗ vai Kỷ Bách Hiên, “Chú nói xem hôm nay Tứ ca có phải rất không bình thường không? Nghe điện thoại lâu như vậy.”
Kỷ Bách Hiên vô cùng kìm nén, muốn nói người không bình thường nhất không phải là anh sao? Từ khi Thất ca tuyên bố nhất định sẽ tìm được mẹ cho con trai của Tứ ca, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-huu-danh-vo-thuc/484414/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.