Giang Thanh Dịch ra khỏi bệnh viện, nghĩ đến tình trạng sức khỏe hiện giờ của Nhâm Tông Diệu, tự hỏi liệu cô có biết tình trạng của bố mình bây giờhay không, hẳn là không biết, nếu không cô sẽ không lãnh đạm như vậy,chỉ là đối với cô mà nói, có lẽ là không hy vọng gặp lại những người cóquan hệ với cô trong quá khứ.
Anh nghĩ đến việc mình cũng thuộcvào hội những người mà cô “không hy vọng” gặp lại, không hiểu sao cảmthấy có vài phần không thoải mái, anh đã từng là một sự tồn tại đặc biệt trong sinh mệnh của cô, hiện giờ sao, đối với cô, anh và mọi người đềugiống nhau, không có gì đặc biệt.
Hơn nữa, quan hệ hiện giờ của cô và Giang Thanh Viễn… Ánh mắt anh hơi tối lại, anh thay đổi dự định, lái xe về phía nhà bác cả.
Giang Thanh Dịch vừa xuống xe, đã nhìn thấy bác gái vội vàng đi đến, tựa hồđang lo lắng chuyện gì đó. Anh nhìn qua, có chút khó hiểu, Tả Hiểu Ninhcũng không vòng vo, hiện giờ bà gấp gáp đến không chịu được, nào có thời gian mà tốn công suy nghĩ việc này có mất mặt hay không, “Thanh Dịch,cháu đến rồi à.” Lời nói có vài phần ý tứ cảm thấy may mắn trong đó,“Anh họ và bác cả cháu vừa ầm ĩ một trận to, anh cháu đã mấy ngày khôngăn gì rồi, nếu tiếp tục vậy thì sao có thể chịu được.”
Ánh mắt TảHiểu Ninh đỏ lên, xem ra lần này thật sự bị thái độ của Giang Thanh Viễn làm cho vô cùng đau lòng, bà một lòng nuôi dưỡng đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hoa-ra-chi-vay/1947982/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.