Phòng Vân Sơ chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh đèn màu xanh đậm bao phủ ánh sáng vàng ấm áp, công tắc được kéo bằng một sợi dây, sợi dây nhẹ nhàng đung đưa dưới ngọn đèn, phản chiếu hoa văn tinh xảo lên giấy dán tường.
Gió bắc gào thét, làm khung cửa sổ kêu lạch cạch, khiến căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Vân Sơ sững sờ.
Giản Du cũng không có hối thúc nàng, dường như là cô cảm thấy hứng thú đối với mỹ phẩm của Vân Sơ, chống cằm đánh giá, một hồi lâu, mới nghe được tiếng bước chân của Vân Sơ.
Không đi về phía cô, mà là ngồi trên giường.
Cầm lấy dâu tây ăn.
"Ngọt không?" Giản Du hỏi.
Nước cốt dâu rất ngọt, thấm vào vị giác, ngọt lịm. Vân Sơ gật gật đầu, nói: "Rất ngọt." Nàng lại cắn một miếng dâu tây, nói: "Em có thể gửi cho chị."
Giản Du nhìn nàng: "Bởi vì dâu tây?"
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Giản Du hỏi: "Vốn dĩ em muốn gửi cho ai?"
"Vốn dĩ sao," Vân Sơ ăn một miếng xoài, so sánh với dâu tây, xoài quá chua, nàng nhăn mặt lại vì chua, nói: "Vốn dĩ là không chuẩn bị gửi cho ai cả."
Giản Du trầm ngâm mà ồ một tiếng.
Muốn hỏi vậy tại sao lại không gửi cho tôi, chần chừ hai giây, Vân Sơ lại mở miệng: "Cô Giản cũng biết đấy, thân phận của hai chúng ta cũng rất gì và này nọ."
Này nọ?
Vân Sơ đi tới, đặt đĩa trái cây lên bàn, cầm di động, thấy Giản Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-gia-doi/2494946/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.