Ngày hôm sau có tuyết rơi.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ngôi làng bao phủ trong ánh nắng vàng làm phai mờ lự kính đen trắng, giống như một bức tranh với màu sắc tươi sáng, và tuyết đọng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tối hôm qua trước khi ngủ, Vân Sơ miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch máy bay yểm trợ cùng Mạnh Chiêu Chiêu rất đáng tin cậy, thế cho nên, đầu óc rất phấn khích, nghĩ đến viễn cảnh tổ chức đám cưới cùng Giản Du ở nước ngoài.
Một đêm không mộng, khi tỉnh dậy, khoảng sân nhỏ vẫn yên tĩnh.
Mười lăm phút trước, Mạnh Chiêu Chiêu đã gửi đến một tin nhắn: "Dậy chưa?"
Năm phút trước lại gửi tới một tin nữa:??? Vẫn chưa dậy?
Vân Sơ trả lời: Dậy rồi dậy rồi
Mạnh Chiêu Chiêu trả lời trong vòng một giây: Hôm nay là ngày hẹn hò riêng, cô mời Giản Du hẹn hò trên bảng đen nhỏ đi!
Vân Sơ: Cô thì sao
Mạnh Chiêu Chiêu: Cô mang Giản Du đi là được
Vân Sơ:...... Cô có nghĩ tới vấn đề này không
Mạnh Chiêu Chiêu: Cái gì?
Vân Sơ: Tôi không mang cô Giản đi được thì làm sao bây giờ?
Mạnh Chiêu Chiêu: Không phải chứ?
Mạnh Chiêu Chiêu: Tôi cảm thấy cô Giản có ấn tượng tốt với cô
Vân Sơ: Thật vậy chăng
Mạnh Chiêu Chiêu: Ừ
Vân Sơ: 【 Nằm trong chăn cười thầm.jpg】
Mạnh Chiêu Chiêu:?
Vân Sơ trở mình, cố gắng kìm nén nụ cười của mình, nhưng vẫn không nhịn được cười một cách ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-gia-doi/2494944/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.