Uyển Sam đơ ra lặng thinh, sau cùng khuôn mặt ướt đẫm lệ rùa xuống lồng ngực nam nhân, cứ rưng rức khóc. Vu Quân xoa đầu vật nhỏ, giọng khàn khàn:
- Lần đầu tiên gặp em trong trại côi nhi, lúc đó em mới 13 tuổi nhưng thật sự đã để lại trong lòng tôi chút dư vị khó tả. Về sau có duyên gặp lại, em cứu mạng hai cha con tôi, dần dần tiếp xúc nhiều thành ra tôi yêu em tự bao giờ. Và...nhiều chuyện rối bời sau đó xảy ra, cho đến hôm nay, tôi mới lấy hết can đảm và chân thành nói: Uyển Sam, tôi yêu em
Uyển Sam nức nở:
- Vu Quân.. Em biết, hức hức... Anh yêu em tại sao lại bỏ em lại chứ? Hức hức...
Vu Quân cười nhẹ, đáp:
- Sam Sam, coi như chúng ta có quá nhiều thứ để sai với nhau.. Vẫn là tôi sai lầm lớn nhất, liệu em có rộng lượng tha thứ cho tôi không?
Uyển Sam gật đầu, nói:
- Có, em tha thứ hết
Vu Quân nói tiếp:
- Vậy Sam Sam, tôi thực sự muốn bù đắp cho em và Gia Thành, bù lại lỗi lầm trước kia, có được không?
Uyển Sam nghẹn ngào đáp:
- Được...hức hức, anh hãy mau khỏe mà bù đắp đi mà..hức hức
Vu Quân thở một hơi dài, nói:
- Tiêu Uyển Sam... Em đồng ý làm vợ anh Chương Vu Quân tôi không? Dù mạnh khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ, em vẫn sẽ bên cạnh chăm sóc và yêu thương tôi chứ?
Vu Quân nói dài một đoạn, Uyển Sam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-doi-lot/1971820/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.