Tối đó...
Vu Quân trở về sớm, mùa đông năm nay đã sang xuân thì tuyết rơi nhiều, chiếc áo khoác nhung của nam nhân đương vài bông tuyết dính trên cầu áo trắng xóa. Vu Quân tiến vào trong, nhìn lấy suất ăn còn nguyên, nét mặt cau có, hỏi:
\- Thím giờ đây trái lệnh tôi sao?
Thím Liên sợ sệt quay ra, run run giải thích:
\- Cậu chủ... Thực sự là không ăn nổi... Cô chủ đã nôn ra..
Vu Quân hằm hè, hỏi lại:
\- Sao? Cô ta dám nôn ra à? Haha... Được lắm...
Vu Quân lập tức đi lên phòng, tiếng mở cửa rầm tạo tiếng vang khắp nhà. Uyển Sam nằm cuộn người kín trong chăn, thiu thiu ngủ cũng bị phá giấc. Quay ra thấy Vu Quân cũng có chút sợ, ủ chặt chăn vào người, hơi lùi ra sau.
Nam nhân với khuôn mặt cà rỡn tiến lại, duy có ánh mắt gằn tia đỏ hau háu nhìn lấy cô. Lực tay anh giựt mạnh chiếc chăn bông ra, trời lạnh khiến người cô co quắp lại, chưa kịp định hình liền bị anh lôi mạnh xuống nền đất. Vẫn kiểu thô bạo là giật ngược tóc về sau, Vu Quân tay nắm chắc tóc nữ nhân, mỉa:
\- Chắc cũng đói lắm rồi... Sao còn tỏ vẻ thanh cao làm gì? Chẳng lẽ thức ăn đó quá hợp với cô mà cô không chịu ăn?
Uyển Sam giương ánh mắt chán ghét nhìn lấy nam nhân, hùng hồn mà đáp lại:
\- Hợp với lão ta hơn... Những món ăn bẩn thỉu đấy Chương Cảnh Điền mới nên ăn... Haha...
Uyển Sam không sợ hãi mà nói rống lên. Vu Quân ban đầu nét mặt căng tức tối, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-doi-lot/1971742/chuong-56.html