Sau khi nhìn kĩ vết thương trên người mình, Ngân Tuyết liền suy nghĩ về những gì tối qua xảy ra. Sau một hồi suy nghĩ thì tư duy liền đi đến một kết luận. Tối qua sau khi cô bị ngã và quyết định từ bỏ tất cả mọi thứ, thì Âu Dương Thiên Vũ đã đến đưa cô về. Vậy thì cũng có nghĩa quần áo cũng như vết thương trên người cô đều là anh làm. Nghĩ đến đây Ngân Tuyết liền liên tục lắc đầu. ( Không thể nào, sao có thể.....) Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì Ngân Tuyết mới ra khỏi phòng đi nấu gì đó ăn. Lúc cô đi xuống nhà bếp, cô nhìn thấy Âu Dương Thiên Vũ vẫn chưa tỉnh. Ngân Tuyết liền đi vào phòng làm việc của anh, Ngân Tuyết nhìn vào người trước mặt. Ánh sáng đang chiếu vào khuôn mặt điểm trai của anh, Ngân Tuyết không ngờ khi anh ngủ lại tạo một cảm giác mê người như vậy. Ngân Tuyết không kìn được lòng mà cứ ngắn nhìn anh đám đuối. Sau một hồi cô mới nhận ra là ánh sáng đang chiếu vào phòng. Ngân Tuyết liền đi đến cửa sổ khéo rè cửa lại. Lúc Ngân Tuyết quay lại không cẩm thận làm đổi lọ hoa cạnh cửa sổ, lọ hoa rơi xuống đất tạo tiếng động to. Tiếng động là anh giậc mình tỉnh giấc. Anh nhìn về phía cô. Lúc này Ngân Tuyết hai tay nắm chặt vào nhau, cô giờ đây mới biết mình vào đây là hoàn toàn sai. Ngân Tuyết đã ở đây 2 năm, nhưng cũng không dán tự ý vào đây, vì anh không cho phép. Ngân Tuyết cả người đơn lại, không biết nên làm gì. Ngay lúc này anh liền nhanh chóng đi đến chỗ cô, tay anh dơ lên đặt vào trán Ngân Tuyết. Còn Ngân Tuyết, khi thấy anh dơ tay lên, cô chỉ kịp nhắn mắt lại. Khi tay anh ở trên trán Ngân Tuyết, Ngân Tuyết mới mở mắt ra. Ngân Tuyết vô cùng bất ngờ với hành động của anh. Nhưng rất nhanh anh liền bỏ tay mình xuống. " Ra ngoài.." Giọng anh lại lạnh lùng như xưa. Lúc này Ngân Tuyết liền nhanh chóng nói. " Tôi xin lỗi" Xong cô chạy ra ngoài, khi cánh cửa đóng lại, trái tim cô như ngừng đật. Ngân Tuyết liền dựa vào cách cửa để bình tĩnh lại, Ngân Tuyết cũng không hiểu được hành động vừa rồi của Âu Dương Thiên Vũ là gì. Âu Dương Thiên Vũ nhìn cánh cửa đóng lại, anh lại nhìn bàn tay vừa nãy chạn vào trán cô, sau đó anh đặt tay lên trán mình. ( Cô ấy không còn sốt nữa rồi). Sau đó Ngân Tuyết vào bếp nấu bữa sáng. Còn Âu Dương Thiên Vũ liền nhanh chóng chuẩn bị đồ đặt, rồi lại đi đến Âu thị. Khi đi qua, anh còn quay sang nhìn cô gái đang lột lọi trong bếp. Nhưng khi nghe thấy tiếng xe, Ngân Tuyết mới biết anh đã đi làm. Ngân Tuyết có chút buồn, 2 năm rồi, anh vẫn vậy, mỗi ngày trong căn nhà này chỉ có cô. Ngân Tuyết dọn đồ ăn mình vừa nấu lên bàn, sau đó cô ngồi vào bàn, tự ăn một mình. Sau khi cô ăn xong, liền thấy mệt nên hôm nay cô không muốn là gì cả. Cô cứ vậy mà ngồi ở ghế sofa. Ngân Tuyết thật sự không muốn động vào thứ gì cả. Ngân Tuyết cứ ngồi như người mất hồn. Tiếng chuông cửa vang lên là tan không khí trong phòng. Ngân Tuyết liền đi ra mở cửa. Người đến là quản gia. " Chào thiếu phu nhân" Ngân Tuyết còn nhìn thấy một cô gái phía sau quản gia. " Quản gia, người đến là có chuyện gì sao" " Thiếu phu nhân, đây là người giúp việc mới" " Quản gia, tôi không có tìm người giúp việc" " Phu nhân, đây là sự sắp xếp của cậu chủ" " Vậy à, tôi biết rồi" " Đây là thiếu phu nhân" " Chào thiếu phu nhân, em là Phỉ Phỉ, sau này có việc gì xin người cứ nói với em" " Thiếu phu nhân, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép" " Vâng" " Em là Phỉ Phỉ sao" " Vâng" " Được rồi, ta đi vào thôi" " Vâng thư thiếu phu nhân". Ngân Tuyết thấy Phỉ Phỉ là một cô bé rất đơn giản. Khi Phỉ Phỉ đến, Ngân Tuyết cũng có người nói chuyện cùng nên cũng cảm thấy vui vẻ hơn. -------------------- Âu Dương Thiên Vũ đang làm việc thì cửa phòng liền mở ra. Dụ Bạch Ngôn đẩy cửa đi vào, liền thấy người trước mặt đồng đồng sắt khí. Dụ Bạch Ngôn lại lên giọng chân chọc. " Âu tổng lại bị sao vậy" " Cậu đến đây là gì" " Tất nhiên là nhớ Âu tổng nên đến thôi" " Ra ngoài " " Tôi đến tất nhiên là do nhớ cậu rồi". " Ra ngoài" " Được rồi, tôi biết rồi" " Mà không hiểu với cái tính khí này của cậu ai chịu được cơ chứ" Thấy Dụ Bạch Ngôn vẫn còn lải nhải, Âu Dương Thiên Vũ liền ấm nút gọi thư ký Lâm. " Alo..thư ký ....." Thấy vậy, Dụ Bạch Ngôn nhanh chóng đến tắt điện thoại đi. " Được rồi, tôi sẽ nói nhanh". Đây là những gì cậu cần. Dụ Bạch Ngôn nén lên bàn Âu Dương Thiên Vũ một tập tài liệu. "Mà tôi giúp cậu nhiều việc như vậy, cậu phải trả công tôi, còn cả chuyện tối qua nữa". " Giời cậu ra ngoài được rồi" " Này Âu Dương Thiên Vũ, cậu nhớ đó, tôi không thèn chơi với cậu nữa" " Lần sau tôi cũng không thèn giúp cậu nữa, để vợ cậu cho người đàn ông khác đưa đi " Sau đó Dụ Bạch Ngôn tức tối đi ra khỏi phòng anh, lúc đi anh cũng không quên đóng cửa bằng một tiếng vang đật mạnh. Lúc nhìn vào tập tài liệu mà Dụ Bạch Ngôn đưa, Âu Dương Thiên Vũ liền nhớ đến chuyện tối qua. Khi anh đang cùng Bạch Kiến Đình và Hàn Thiên Trạch uống rượu ở tầng hai, thì Dụ Bạch Ngôn đến sau liền nói với anh đã nhìn thấy cô. Khi nghe thấy vậy anh liền chạy ra xem, anh nhìn thấy sắc mặt cô xấu vô cùng và không ngừng liên tục uống rượu. Từ tầng hai nhìn xuống, anh cũng nhận ra người đó vẫn còn yêu cô. Vì vậy khi Diệp Tu Minh nói muốn đưa Ngân Tuyết về, anh đều biết chỉ là vào phút chót anh mới giản vờ như vô tình đi qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]