Cuộc đối thoại bị dừng lại ở đó, Nhiên lo lắng nhìn Trường đi theo hai người công an, cô lúng túng đến nỗi khó thở. Trường quay đầu lại nhìn cô, hơi gật đầu như để trấn an. Nhưng cô có thể nhìn ra trong mắt anh sự lo âu.
Chắc chắn là cô không hề gọi điện đến tố giác anh, đó chỉ có thể là Huệ. Đây là màn trả thù công khai, nhưng cô và anh không thể làm gì được. Bởi vì cô ấy có quyền như vậy. Cô ấy đã chịu khổ để ở bên Trường, đã vì cô mà mất đi người chồng của mình. Nhiên chỉ không hiểu được, tại sao cô ấy lại hại Trường mà không phải là cô?
Nhiên chạy theo Trường, lúc cô vừa chạy qua một con ngõ, chợt nhìn thấy Huệ đang đứng cùng với một người đàn ông đeo khẩu trang. Nhiên khựng lại, ánh mắt đó… Đại sao?
- Anh?
Hai người bọn họ nhìn cô bằng vẻ lạnh lùng, cô chưa bao giờ thấy Đại nhìn mình như vậy. Trước đó anh chỉ dành cho cô một sự yêu thương, nhưng bây giờ thì khác. Sự yêu thương ấy đã biến thành một sự nguy hiểm. Đại mở khẩu trang ra, anh bước đến vuốt nhẹ tóc cô. Nhiên run lên khi anh chạm vào.
- Đừng sợ, anh ta sẽ không sao đâu.
- Tại sao lại là anh ấy mà không phải là tôi?
Huệ nhếch môi cười nhạt:
- Cô không phải trung tâm của vũ trụ. Cả hai đều là tội đồ. Nhưng yên tâm, quả báo sẽ đến với cô sớm thôi.
"Tôi thật sự xin lỗi!" - Nhiên cúi đầu nói - "Nhưng đừng đối xử với anh ấy như vậy, hãy cứ để mình tôi phải chịu đựng sự trừng phạt này thôi."
Đại thở dài, anh trở nên dịu dàng hơn:
- Sao em phải như thế hả Nhiên? Mọi chuyện đã lâu như vậy. Anh tưởng em có thể quên được cậu ấy.
- Đây không phải là chuyện tình yêu nữa, bọn em cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh nhau. Anh biết ở thành phố rộng lớn này, gặp được một người khiến bản thân muốn ở bên cạnh là cảm giác như thế nào không?
Huệ bật cười lớn, cô ta cười đến gập cả người. Một lúc sau, cô ta mới đáp trong cơn cười chưa dứt của mình:
- Cô đang nghĩ rằng mình là người lương thiện? Ai quan tâm các người thế nào chứ, ngoại tình thì vẫn là ngoại tình thôi.
- Tôi sẽ không để anh ấy bị bắt đâu.
"Được thôi!" - Huệ nhún vai.
Nhiên liếc nhìn Đại, cô không nói gì rồi bắt một chiếc xe gần đó. Đại nhìn theo cô, vẻ tiếc thương trên mặt anh trở lại với sự nguy hiểm. Cô ta đã mù quáng đến nỗi không nhận lấy sự tha thứ của anh. Điều ấy khiến Đại như bị xúc phạm. Anh quay ra nhìn Huệ, nói:
- Bước tiếp theo là gì?
- Anh biết mà. Cứ làm theo ý của anh cho phải.
…
Công an nói với Trường rằng Nhiên đã cung cấp ngày giờ anh gọi điện cho một nhóm xã hội đen để thuê đốt quán. Số điện thoại của Trường. Trên camera của quán thu được cũng bắt gặp được nhóm xã hội đen này ngang qua trước đó một giờ.
- Tôi đã nói là không phải tôi gọi.
- Thế lúc đó anh đang làm gì?
"Làm sao mà tôi nhớ được, mọi chuyện đã xảy ra quá lâu rồi. Sao các người không nghĩ đến chuyện vợ tôi lấy điện thoại của tôi… Khoan đã!" - Trường dừng lại, anh bắt đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ là vợ anh sao? Là vợ anh đã làm chuyện này? Chính cô ấy đã thuê người phóng hoả đốt quán của Nhiên? Sao anh không phát hiện ra chuyện này sớm hơn?
Trường ngẩng đầu, anh đứng bật dậy, hai người công an ở đằng sau chạy đến giữ anh xuống. Người thẩm vấn ngồi đối diện anh cúi xuống nhìn bằng một vẻ đanh thép, ông ta gằn từng tiếng:
- Cậu nên nhớ, kẻ có tội không bao giờ trốn được quá lâu.
"Tôi không có tội." - Trường lườm ông ta - "Tôi chắc chắn trong chuyện này tôi vô tội." - Nhưng anh sẽ không thể nào khai ra thông tin vợ anh đã làm. Hẳn là Huệ đã lường trước được chuyện này nên mới báo công an. Cô biết anh sẽ không tố giác cô dù anh có chứng cứ, vì anh có lỗi với cô. Cô muốn nhìn anh vùng vẫy trong cái sự vô tội này, muốn nhìn anh khổ sở thoát ra khỏi những rắc rối mà cô gây ra.
Trường bị bắt tạm giam. Công an đến công ty của anh tìm hiểu cho rõ ràng sự việc. Điều ấy khiến cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Mọi người bắt đầu bàn tán, cấp trên vì không muốn liên luỵ đến công ty nên đề xuất sa thải anh. Chỉ có người đàn ông vẫn hay giúp đỡ anh là còn lấn cấn. Ông muốn nâng đỡ cho anh, và ông không tin anh là người có tội. Với tính cách của anh không thể nào làm ra chuyện đó. Nhưng đa số vẫn thắng thiểu số, lúc bỏ phiếu kín chỉ có một phiếu phản đối. Ông không thể cứu anh được.
Nhiên cố gắng thu thập các bằng chứng để giúp Trường, cô tìm đến một văn phòng luật sư để trình bày, nhưng họ đòi tiền quá cao khiến cô lúng túng. Giờ cô đã không còn tiền nữa, ngay cả việc làm cô còn chưa tìm được. Nhiên cảm thấy thất vọng về bản thân, song cô không thể để Trường ngồi tù được.
- Tại sao anh không nói rằng người gây ra chuyện này là Huệ? Tại sao anh lại im lặng khi đã có đủ chứng cứ?
Trường vồ lấy tay cô, xoa nó và van cầu:
- Đừng làm gì cả, đừng hại cô ấy thêm nữa. Anh bị như thế này là đáng lắm. Vì chúng ta cho nên cô ấy mới phải thuê người làm thế… Tất cả vẫn là tại chúng ta thôi!
Đúng, anh nói đúng, nhưng làm sao ta có thể biết được những chuyện như thế này liệu sẽ xảy ra nữa không? Và kể cả họ có tội, thì cô ấy cũng không thể hại người đàn ông vẫn luôn thương cô kể cả khi rời bỏ cô.
- Em sẽ nhận tội giúp anh!
- Không được.
- Vậy anh bảo em phải làm sao? Em không thể để anh ngồi tù được.
Trường im lặng, anh nói:
- Anh sẽ giữ im lặng. Chỉ cần giữ im lặng thì mọi chuyện có thể kéo dài được.
- Đó không phải là kế sách hay đâu.
- Vậy em định làm gì nữa?
Nhiên nhìn xung quanh, rồi cô dướn người đến hôn anh. Cô thì thầm:
- Em nhất định sẽ có cách, em sẽ giúp anh.
Nói rồi cô quay người bỏ đi. Trường gục xuống nhìn bàn tay của mình, nó vẫn còn hơi ấm của cô. Cô ấy luôn giúp đỡ anh, dù là có khả năng hay không. Chính vì sự nhiệt tình của cô, sự tốt bụng của cô nên anh mới bị xiêu lòng. Nhưng cô ấy sẽ làm gì? Khi mà mọi chuyện đều đang bất lợi như thế này?
Nhiên chạy ra bên ngoài, cô đứng đó một lúc thật lâu. Cô chẳng nghĩ được gì cả, trong đầu cô lúc này chỉ có sự trống rỗng. Cô nói cô sẽ giúp anh, nhưng cô chưa có cách để giúp anh. Mọi chuyện đều chỉ dừng lại là sự quyết tâm, chứ chưa hề có phương hướng.
Nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cô ngẩng đầu lên, cố gắng loại bỏ tất cả những tiếng ồn xe cộ xung quanh. Cuối cùng Nhiên mở mắt, vẫy tay gọi một chiếc taxi và lên xe. Cô nói:
- Cho tôi đến số nhà XY đường Hoàng Quốc Việt.
Đây là địa chỉ nhà của Trường, cũng là của Huệ. Cô nắm chặt bàn tay, móng tay cắm ngập vào thịt. Nhưng cô không thấy đau đớn.
Huệ đang tắm bỗng thấy tiếng chuông cửa, cô mặc vội quần áo, để tóc ướt và ra mở cửa. Khi thấy người xuất hiện là Nhiên cô đã hơi bất ngờ. Nhưng chưa kịp nói gì thì Nhiên đã vội quỳ xuống, cô còn dùng tay tự tát vào mặt mình. Huệ hơi lùi lại, không hiểu tại sao Nhiên lại hành động như vậy. Nhiên vừa khóc vừa nói:
- Xin chị… xin chị hãy cứu anh ấy. Chị muốn đánh muốn giết gì tôi cũng được.
Huệ chỉ nghe đến thế, cô không đáp, lạnh lùng đóng sập cửa lại. Đây không phải là chi tiết cô lường trước được, vậy nên cô quyết định từ chối.
Trước sự tuyệt tình của Huệ, Nhiên có từ bỏ? Cô sẽ làm gì để cứu Trường thoát khỏi vòng lao lý, khi anh không muốn hại vợ mình? Còn Đại, anh ta sẽ hành động như thế nào trước việc trả thù?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]