Vào đêm hôm đó, Tuấn Anh ngồi trên giường lướt từng dòng tin nhắn mà Hà Anh gửi đến cho cậu trong suốt ba năm qua. Không hiểu sao, vừa đọc cậu vừa phì cười.
Hà Anh ngốc này, em không còn cách nào khác nên mới làm thế này ư? Cậu úp mặt vào đầu gối che giấu đi cảm xúc đau đớn trong lòng mình…
Không sao cả, mọi thứ đã qua, bây giờ cô ấy đã về bên cậu.
Ngày hôm sau, Hoàng Tuấn Anh chưa dám tin những chuyện vừa xảy ra hôm qua là sự thật.
Mọi thứ đến với cậu nhanh như một cơn lốc xoáy, cậu không ngờ rằng cậu với Hà Anh lại có thể tiến xa như vậy.
Cậu ăn mặc thật bảnh bao với bộ vest đen rồi vuốt tóc, đúng với outfit cậu hay mặc lên công ty, nhưng ngày hôm nay trên gương mặt đó xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Cậu bấm chuông nhà Hà Anh rồi đứng chờ cô ở ngoài cửa.
Tầm ba bốn phút sau Hà Anh đi ra ngoài, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phối với một chiếc chân váy dài màu đen, mái tóc dài thả nhẹ nhàng, một tay cô cầm túi sách một tay cô cầm theo cái áo khoác. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh, Hà Anh rất bất ngờ hỏi:
“Cậu chưa đi làm sao?”
Tuấn Anh liền không vui nói:
“Cậu gì mà cậu? Gọi anh”
Mới sáng sớm mà đã bị chọc cho tức cười, Hà Anh hếch mặt lên nghênh ngang nói:
“Không gọi đấy làm gì được nhau?”
Con nhỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-tien/3543226/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.