Hà Anh hơi sững người lại, cô đứng tần ngần một lúc mới chợt bừng tỉnh. Cô đẩy cậu ra khỏi người mình khó chịu nói:
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Tuấn Anh nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, gương mặt cậu nhợt nhạt, nhìn vào là cô biết cậu đã khóc.
Khóc rất lâu.
Cô mím môi quay mặt đi không muốn nhìn, cô sợ rằng chỉ cần nhìn vào cô sẽ bị mềm lòng, sợ rằng mình không chịu được mà đặt tay lên má cậu và hỏi rằng: Sao cậu lại khóc?
“Nói chuyện với tớ một chút?” Cậu lên tiếng.
Trên đường trở về lại chung cư, Tuấn Anh nghĩ rằng mình cần phải kiềm chế bản thân để không quá khích khi nhìn thấy cô. Đã bốn năm, trong đó có ba năm bị mất trí nhớ, bây giờ cậu muốn lắm một cái ôm từ cô, muốn nghe thấy giọng nói của cô.
Hà Anh có hơi khó hiểu.
Với tớ?
“Tớ” là sao? Bình thường cậu ấy hay xưng “Tôi” với cô mà?
Ơ thế chẳng lẽ…
Hà Anh đồng ý để Tuấn Anh vào nhà mình. Hai đứa ngồi xuống ghế sô pha, trầm mặc một hồi lâu mà chưa thấy lên tiếng gì. Hà Anh không nhìn cậu cô vẫn cứ thản nhiên ngồi ôm Chick, mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi, chỉ có cách này mới giúp cho cô bình tĩnh, không để lộ biểu cảm ngượng ngạo hiện ra trên gương mặt mình.
Cậu ấy đột nhiên xưng hô như vậy chẳng lẽ cậu ấy đã nhớ ra? Nhưng bằng cách nào?
“Tớ không biết phải bắt đầu từ đâu cả” Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-tien/3541061/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.