Kì nghỉ hè sắp kết thúc, Nguyễn Quốc Bảo lưu luyến không muốn rời khỏi đây. Ít nhất trong suy nghĩ cậu ta, nơi đây như ngôi nhà thứ hai của mình vậy, đã đến là không muốn rời xa.
Vào buổi chiều giữa tháng bảy, vẫn là khung cảnh rừng núi thơ mộng ấy. Ánh nắng chiều rọi xuống làm bừng sáng vạn vật, bầu trời trong vắt không một gợn mây, tất cả trong tầm mắt chúng ta giống như một bức tranh thiên nhiên xinh đẹp động lòng người.
Ba đứa Hà Anh, Tuấn Anh, Quốc Bảo ngồi chung với nhau dưới một bóng cây to mát mẻ. Mấy đứa ngồi chung cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ.
Nguyễn Quốc Bảo than thở:
“Hôm nay không thấy bé Hiên nhỉ? Nhớ em ấy quá đi”
“Nó hôm nay phải đi hái chè nhà bà nội nó rồi, Trâu cũng buộc trong đồng cỏ gần chỗ đấy, cậu muốn vào không?” Hà Anh hỏi.
“Thôi, nắng lắm, không đi đâu”
Hoàng Tuấn Anh ngồi ngay bên cạnh hỏi Hà Anh:
“Cậu không phải đi trả công nhà đấy à? Mấy hôm nay tớ cũng ít thấy cậu đi hái chè”
Hà Anh gật đầu đáp:
“Năm nay nhà tớ không làm chè nữa, vốn dĩ mấy hôm trước tớ đi chỉ là người ta thuê tớ đi hái hộ sau đó trả tiền cho tớ thôi”
Không biết từ lúc nào mà Tuấn Anh và Hà Anh đã đổi xưng hô với nhau, đứa nào xưng hô như vậy trước chẳng ai biết, chỉ biết là khi nhận ra thì đã lỡ gọi quen mất rồi.
Nguyễn Quốc Bảo lại tiếp tục than thở:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-tien/3508893/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.