Thì ra những hồi ức đó đã vô tình biếnthành các mạch máu nhỏ trên khắp cơ thể, đến lúc gặp lại gã, từng mao mạch nhỏấy căng lên, khi cô muốn dứt bỏ hết chúng ra, mới biết, đau đến lặng người.
Trần Thích và Tôn Văn Tấn về tương đối sớm, sau khichia tay, Tôn Văn Tấn lại đến quán bar. Giờ gã là khách quen của các quán bar,việc làm ăn ở công ty gã chẳng quan tâm, thư ký Chu đã rời bỏ công ty rồi màvẫn phải quay về quản lý. Nếu hôm nay không phải là sinh nhật của cụ Trình, cólẽ gã đã say khướt ở một quán bar nào đórồi nửa đêm canh ba mới mò về. Trongsuốt một năm trời, ngày nào gã cũng vậy. Giờ đây, cách uống rượu của gã cũngkhông giống trước đây nữa. Trước đây, cho dù trong hoàn cảnh nào, gã vẫn cũngđủ tỉnh táo làm kẻ cuối cùng trong bàn rượu say bí tỉ, sau đó gọi điện thoạikêu người đến đón từng người về. Nhưng bây giờ, gã chỉ muốn mình say, không nóinăng lấy một lời, đổ vào miệng từng chén từng chén rượu sầu, uống chưa được baonhiêu đã say mèm, cuối cùng, bao giờ ông chủ quán bar cũng phải sai người đưagã về.
Tất cả mọi người đều nhận ra sự thay đổi trong conngười gã, hiểu nỗi khổ của gã, muốn khuyên can nhưng lại không biết khuyên từđâu. Thẩm Tử Tịnh biết Đường Du đi Pháp, Trần Thích còn đưa cả trên trường lẫnđịa chỉ của cô cho gã, nhưng gã chẳng thèm nhìn. Mãi đến sau này Trần Thích mớibiết, việc Đường Du đi học là do gã sắp xếp, anh ta mới thấy thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-don-the/2694069/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.