Sau này có lẽ cả đời sẽ không gặp lạianh nữa. Thật ra có nhiều chuyện, khi ngoảnh lại thì đã hết một đời.
Rõ ràng sáng nay, vì Đường Du vừa mới phá thai xong,Thang Dĩnh sợ cô lạnh nên cố ý chỉnh nhiệt độ điều hòa lên mấy độ, nhưng ĐườngDu vẫn thấy lòng mình tê tái, toàn thân run lẩy bẩy, trái tim như bị bóp nghẹt,đau đến ngộp thở, cảm giác như trời đất đang xoay vần. Sau khi phá thai, cơ thểcô yếu ớt hơn, mấy hôm nay lại không ăn uống gì, tay cô run run, lá thư tuộtkhỏi tay, chới với bay xuống gầm giường, toan nhặt lên, nhưng vừa mới cử động,toàn bộ xấp ảnh trên chăn liền rơi xuống nền nhà. Theo phản xạ, cô bước xuốnggiường nhặt, không ngờ, chân vừa mới chạm đất, cơ thể đã mềm nhũn rồi cả ngườiđổ nhào xuống. Tiếng động rất lớn, hiện giờ trong phòng lại chẳng có ai, TônVăn Tấn lập tc chạy vào. Cô gượng đứng dậy, tóc tai rối bù che khuất nửa khuônmặt. Tôn Văn Tấn chau mày, nhanh nhẹn chạy đến bên toan đỡ cô dậy, không ngờ côbỗng quát lớn: “Đừng đụng vào tôi”.
Gã mặc kệ, nhưng khi tay vừa chạm đến người cô, cô lănlộn hòng tránh đôi tay gã, lúc này, người cô va phải cái giá bằng hợp kim bêncạnh, mấy chiếc bình giữ nhiệt lắc lư rồi rơi xuống, nước canh văng đầy nềnnhà, giờ gã mới nhìn thấy những bức ảnh rơi la liệt trên thảm.
Bỗng chốc, cả căn phòng trở nên yên ắng, Tôn Văn Tấnchỉ nghe thấy tiếng nhịp tim mình đang đập thình thịch. Rất lâu sau, gã mới dámngẩng lên nhìn cô. Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-don-the/2694065/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.