Cô gái này lúc nào cũng lạnh như băng,mạnh mẽ, lãnh đạm, vô tình, nhưng tại sao, dù nhìn ở khía cạnh nào, gã cũng chỉnhớ đến mỗi vẻ đau khổ, bất lực của cô? Còn nhớ như in, mỗi lần nhìn thấy dángvẻ ấy, trong lòng gã lại tựa như có gì đó đang khe khẽ lung lay.
Đêm đến, Đường Du cứ trở mình trên giường, không saongủ được, lòng dạ rối bời. Cảm giác đó đã không xuất hiện từ rất lâu rồi, giốngnhư ngày nhỏ, cha không quan tâm, người cậu thì di cư đi nước ngoài, lúc ấy côcó cảm giác mình bị bỏ rơi. Cô bơ vơ, sợ hãi, dù giờ đây đã trưởng thành, nhưngcảm giác khủng khiếp đó vẫn khiến cô run rẩy, cả đời này cũng chẳng hề muốntrải nghiệm lại.
Năm nay, Đường Du mới vừa qua tuổi hai mươi, tuổithanh xuân đẹp như hoa, dung mạo cũng tươi tắn như hoa, các cô gái ở lứa tuổinày đều khát khao một tình yêu cháy bỏng, pha chút mạo hiểm. Đến dung mạo bìnhthường như Tô Nhiêu, chưa từng có một người bạn trai trong suốt hai mươi nămtrời, đến khi gặp Tôn Văn Tấn bỗng như con thiêu thân, bỏ qua tất cả. Đường Duthì không như vậy. Tuổi thơ ấu bị đánh dấu chấm hết khi cô mới lên chín, thiếusự dạy bảo của cha, sự che chở của người thân, không có bạn bè bầu bạn, cả đờinày không muốn nhớ lại dù chỉ trong giây phút quãng thời gian ấy, mười nămtrưởng thành đẹp nhất trong đời người lại là những năm tháng cô nếm trải buồnđau nhân thế. Con gái ở lứa tuổi hai mươi đều ngây ngô, còn cô lại giống mộtngười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-don-the/2694049/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.