Trái tim cô giờ giống như một phiến bănglạnh giá, dù vô cùng cứng rắn nhưng có ai biết được rằng chính sự giá lạnh đóđang giày vò tâm can khiến cô nhói buốt tận xương tủy.
Đường Du vừa về đến nhà, ông bà Lâm chưa kịp hỏi hantình hình ra sao thì nhận được điện thoại của người đàn bà họ Lục. không biếtbà ta nói gì, sắc mặt ông Lâm trở nên nghiêm trọng, đến lúc cuối Đường Du chỉnghe thấy vọng ra một câu: “Nói để anh hay, việc này có đưa bao nhiêu tiền tôicũng không làm đâu, anh chị nhờ người khác đi”. Dứt lời liền dập máy “cộp” mộttiếng, vì câu cuối cùng bà ta nói rất to nên Đường Du nghe thấy rõ mồn một.
Đường Du đứng ở giữa phòng, ông bà Lâm không buồn nhìncô, cả hai đều trầm ngâm, không khí trở nên gượng gạo, nặng nề.
Mặc dù họ không trách móc gì nhưng Đường Du vẫn thấytủi thân. Ở khu biệt thự trên núi đó không có taxi, lúc cô xuống đến chân núiđã là bảy giờ, chẳng còn lại bao nhiêu tiền nên cô không dám bắt taxi, đành đibộ mãi mới đến được ga tàu điện ngầm, sau đó lại đi bộ một quãng xa mới về đếnđây, nhưng không ai hỏi xem hôm nay có phải chịu ức hiếp gì không. Cả một buổichiều, đến một ngụm nước cũng không được uống, vất vả khổ sở để cuối cùng nhậnđược thái độ này sao? Tại sao lại như vậy? Đường Du nghĩ thế, khóe mắt đỏ hoe.
Buổi tối, ông bà Lâm không ăn uống gì mà đi luôn.Đường Du trong phòng đi ra, thấy hai phòng ngủ và phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-don-the/2694037/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.