Edit: Blue Baby
Cuộc điện thoại này của Tiền Trình nói thêm bảy tám phút nữa, sau khi kết thúc cậu ta mới nhớ đến Du Khuynh.
Quay lại không thấy người đâu, cậu ta dừng lại nhìn xung quanh.
Vừa định gửi tin nhắn thoại cho Du Khuynh.
“Ở đây, không nhận ra nữa hả.” Một giọng nói quen thuộc vang đến.
Tiền Trình ngẩng đầu, chớp chớp mắt đánh giá Du Khuynh từ trên xuống dưới một phen, bỗng bật cười, “Không phải…… cái áo này chị lấy ở đâu ra vậy?”
Dáng cô mảnh khảnh vậy mà khoác một chiếc áo vest nam lớn như vậy, cậu ta ngẩn người đúng là không nhận ra.
Du Khuynh giải thích rằng: “Vừa rồi gặp phải anh họ của chị, cứ đòi đưa áo cho chị, chị không muốn nhận không được.”
Tiền Trình đối với nhãn hiệu của chiếc áo này không có nghiên cứu nên không nhận ra đây là sản phẩm thủ công đặt may riêng.
Cậu ta vỗ vỗ gáy mình, mải lo nói chuyện điện thoại nên không chú ý đến Du Khuynh gặp được người quen.
Rất nhanh họ đã đi tới khúc ngoặt.
Tiền Trình bỏ điện thoại vào túi: “Chị đi từ từ, em đến bãi đỗ xe lái xe ra, chị đến chỗ biển quảng cáo bên kia đợi em một lát.”
Cậu ta vừa đi vừa chạy, vội vội vàng vàng.
Du Khuynh có áo vest của Phó Ký Trầm chắn gió nên không lạnh chút nào nữa.
Cô bước đi chầm chậm, người qua đường lướt qua cô không ngớt, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn kỹ xem dáng vẻ người phụ nữ mặc áo vest đàn ông này trông như thế nào.
Vừa nhìn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-danh-cho-anh/378373/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.