Tối hôm trước ngủ quá muộn, sáng hôm sau, khi những tia nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm rơi xuống mặt mình Đường Khê mới dần tỉnh giấc. 
Đôi mi cô khẽ di chuyển, ánh nắng chiếu thẳng vào làm Đường Khê chẳng mở nổi mắt. 
Nắng chiều chói chang, tối qua rèm không được kéo vào, vô tình tạo điều kiện cho những tia nắng ấm áp kéo đàn kéo lũ vào phòng ngủ, rơi trên người cô. 
Đường Khê đưa tay che mắt, sau khi đã thích ứng được với độ sáng mới hé tay ra, ánh mặt trời rơi trên tay cô như mang theo cả sự thoải mái, ấm áp, lặng lẽ, dễ chịu… 
Đường Khê nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mắt anh nhắm nghiền, hàng mi dài rũ xuống. Chỉ khi cặp mắt nóng cháy ấy đã được giấu kín, Đường Khê mới dám công khai nhìn thẳng vào khuôn mặt anh. 
Trán anh đầy đặn, mũi rất cao, môi mỏng, lúc không có cảm xúc gì thì khuôn mặt này trông thờ ơ cực kì, vậy mà lúc cười lại mang theo chút trẻ con, hăm hở mà đầy sức sống. 
Người đàn ông này. 
Rõ ràng là rất ngạo kiều, vậy mà lại đội trăng mang sao mà về với cô. 
Nhưng cô chẳng dám ảo tưởng. 
Đường Khê ấn vào ngực mình, nhìn anh chăm chú hồi lầu, rón rén xuống giường, cầm theo di động đi sang thư phòng, gọi lại cho Tô Chi. 
Trên điện thoại hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Tô Chi. 
Cô tắt tiếng lúc ngủ nên không nghe thấy. 
“Alo.” 
“Khê Khê, mày ở nhà à?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-khi-ket-hon-quan-lai/2860069/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.