Chương trước
Chương sau
Đường Khê ngồi trên sô pha hơi nghiêng người nhìn chằm chằm Tần Kiêu, trong đầu hồi tưởng lại chuyện năm đó hai người lần đầu gặp nhau.

Tần Kiêu đưa lưng về phía cô nên không nhìn thấy mặt anh.

“Vậy em có nhớ rõ chuyện năm đó không.”

Anh ngồi im lặng một lúc lâu, cũng mở miệng hỏi.

Đường Khê nói: “Đương nhiên là nhớ rõ a.”

Cách đây đã khá lâu, chắc là khoảng mười năm về trước, khi Đường Khê lần đầu tiên nhìn thấy Tần Kiêu đã để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc.

Đó vào một ngày nghỉ hè, Liên Nhã Ba đăng ký cho Đường Miểu một lớp học khiêu vũ cũng tiện thể mang cô đi theo.

Cô cùng Đường Miểu mỗi tuần đều có mấy tiết học khiêu vũ.

Ngày hôm đó tiết học vũ đạo kết thúc, Đường Miểu lên xe nghe nói Tống gia sẽ đến Đường gia, vì thế vội vàng trở về gặp Tống Ninh Viễn, cô ta không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh lên.

Vị trí học nhảy có hơi xa với lại gần đó người ta đang sửa chữa đường nên đường có hơi gồ ghề, một thiếu niên từ trong hẻm chạy ra khiến tài xế phanh gấp lướt qua cậu bé vài mét rồi dần lại.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy thiếu niên ngã ở trên vệ đường phía bên kia, sắc mặt có chút tái nhợt nói: “Tôi không có đụng cậu ta, là tự nó ngã.”

Đường Miểu tuổi còn nhỏ nhưng lại nhát gan, ở nhà chỉ dám bộc phát tức giận, cho rằng tài xế đụng phải người, sợ tới mức không dám nói lên lời.

Cô cũng không nói cho tài xế biết đó là lỗi của ai, lập tức xuống xe, bước nhanh đến chỗ thiếu niên để kiểm tra tình hình.

Nhìn thấy thiếu niên đứng dậy khỏi mặt đất, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Đường Khê dùng giọng ấm áp hỏi, thiếu niên ngước mắt lên nhìn cô một cái, nói một cách vô cảm, “Không sao.”

Đường Khê nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người cao ráo, ngũ quan tinh sảo, khí chất thì trong trẻo nhưng lại lạnh lùng xa cách.

Nhìn thì khá đẹp trai.

Người tài xế đi xuống xe bước tới thấy cậu không sao, thì lập tức lấy lại tinh thần nói: “Đại tiểu thư, tôi đã nói rồi là không có đụng phải cậu ta a, là cậu ta tự ngã.”

Thiếu niên mặc kệ tài xế, lấy túi xách đang cầm trên tay ra, rất nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra một chiếc túi, kiểm tra xem có bị bẩn không, sau đó mới cẩn thận đặt chiếc túi trở lại.

Cô nhìn thấy cậu ấy luôn cầm túi đựng, khi cậu ấy ngã xuống đất cậu ấy vẫn luôn dùng hai tay để bảo vệ chiếc túi thay vì đặt lên trên tay lái. Trên mặt đất vết bánh xe còn cách cậu ấy một khoảng, có lẽ không đụng phải cậu nhìn chiếc túi quý giá trên tay, Đường Khê đoán chắc cậu ấy sợ xe tạt nước lên chiếc túi.

Cũng không biết cái túi đó là cho ai, nhưng mà cô chắc chắn đó người trọng của cậu ấy.

Ống quần bên trái của cậu ấy bị xe bắn rất nhiều bùn và cản áo và vai nữa.

Đường Khê đột nhiên nói: “Chúng tôi xin lỗi, là do xe của chúng tôi đột nhiên chạy nhanh qua cậu khiến cậu bị ngã, nếu cậu muốn bồi thường thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Tài xế muốn trốn tránh trách nhiệm, vì thế đi tới trước mặt cô, thanh âm không thấp, Tần Kiêu nghe rât rõ ràng: “Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi, nhị tiểu thư còn ở trên xe chờ, muốn về nhà gặp Tống thiếu gia, cũng không phải là chúng ta đụng phải mà là cậu ta tự ngã.” 

Tần Kiêu ánh mắt tối sầm lại, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn về phía tài xế, “Là ai đụng chứ?”

Thấy cậu ta tức giận, Đường Khê nhanh chóng yêu cầu người lái xe xin lỗi.

“Chú Thúc, đó là trách nhiệm của chúng ta, chú phải xin lỗi cậu ấy.”

“Không cần.”

Tần Kiêu nói xong, thần sắc không kiên nhẫn liền đứng dậy nâng xe lên, mở khóa chuẩn bị đi.

Cô nhìn thấy vẻ mặt không vui của cậu, rõ ràng rất khó chịu những lời của tài xế nói, tài xế của cô đã lái xe quá nhanh khiến cậu bị ngã, lại nói những lời khinh thường như thế Đường Khê cảm thấy rất có lỗi, liền nói giọng vô cùng ngọt ngào: “Túi cậu rất đẹp.”

Tần Kiêu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, nhưng mà xem thái độ của cô khá tốt cho nên thần sắc liền hòa hoãn một chút.

Đường Khê nói: “Cậu bởi vì bảo vệ cái túi này nên mới té ngã sao?”

Tần Kiêu trầm mặc một lát, khẽ ừ một tiếng.

Đường Khê thấy cậu ấy rốt cuộc cũng phản ứng lại cô, liền cười một cái, nói: “Là muốn tặng cho người khác sao? Người có thể nhận được cái này thì sẽ rất hạnh phúc lắm đó.”

Nghĩ đến tài xế vừa mới nói những lời không hay, Đường Khê lại bổ sung một câu, “Xe của cậu thật đẹp, mua ở nơi nào vậy, tưởng cũng mua một chiếc.”

Đường Khê chỉ là khách sáo nói một câu, không chờ Tần Kiêu trả lời cô, trong xe Đường Miểu từ cửa sổ xe ló đầu ra, thúc giục nói: “Đường Khê, chị bớt lo chuyện bao đồng được không, nếu chị không lên xe chúng ta liền đi trước, anh Ninh Viễn còn đợi chúng ta đấy, Lâm Thúc mau lên xe, chị ấy không đi thì chúng ta đi.”

Đường Khê không nói lý với Đường Miểu, dùng giọng ôn nhu đối với Tần Kiêu nói: “Cậu chờ mình một chút.”

Cô chạy nhanh đến xe ở phía trước, duỗi tay từ trong cặp sách chính mình lấy ra một bịch khăn giấy, đưa cho Tần Kiêu, “Thật là xin lỗi cậu vì đã làm dơ quần áo trên người cậu, cậu cầm lấy cái này mau lau đi.”

Tần Kiêu ánh mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Đường Khê đem khăn giấy đặt ở trên xe điện chỗ ngồi, xoay người lên xe.

Cái này chính là lần đầu tiên cô cùng anh gặp nhau, mỗi ngày cô thỉnh thoảng gặp bao nhiêu người cũng không để trong lòng.

Khai giảng sau, cô học trường cấp ba còn Đường Miểu thì nhỏ hơn cô hai tuổi thì học sơ trung, tuy là xin trọ ở trường nhưng mỗi tuần đề phải về nhà một lần.

Trong nhà Liên Nhã Ba sẽ nhắc nhở tài xế đến đón, nhưng không biết tài xế có nhớ hay không mà lần nào cũng không đón cô mà làm cô chính mình tự thuê xe về.

Tô Chi từng nói với cô là con gái không nên bắt xe, lỡ đâu bắt gặp phải một tên tài xế bất lương thì nguy hiểm, nói đến đây cô đột nhiên nhớ tới không lâu trước đây tài xế trong nhà thiếu chút nữa đụng phải cậu thiếu niên chạy chiếc xe đạp thoạt nhìn cũng tiện.

Vì thế cô dùng tiền tiêu vặt chính mình mua một chiếc xe đạp.

Vào khai giảng cấp ba không bao lâu, trường tổ chức giao lưu diễn thuyết, Tô Chi lại có tài ăn nói nên muốn tham gia.

Chủ nhiệm lớp kêu Tô Chi vào văn phòng đọc bản diễn thuyết thảo, Tô Chi sợ lo lắng mà đọc không được kêu Đường Khê đi cùng để cổ vũ.

Hai người từ nhỏ chơi thân với nhau nên vô cùng thân thiết, cứ mỗi lần một trong hai người thi đấu cái gì thì người kia sẽ đi cổ vũ.

Tô Chi cùng các bạn cùng lớp báo danh tham gia diễn thuyết đi thi đều vào văn phòng, xếp hàng chờ đợi đến lượt đọc diễn thuyết, Đường Khê đứng ở bên ngoài cửa sổ, mỗi lần Tô Chi khẩn trương đều nhìn qua cửa sổ sẽ thấy Đường Khê làm cái thủ thế cố lên.

Khi cô ở Đường gia đều giở vờ ôn nhu, chỉ có ở cùng Tô Chi và Diệp Sơ Hạ mới có thể làm bộ dáng hoạt bát đáng yêu thôi.

Cô đang cùng Tô Chi thủ thế cố lên, đột nhiên cảm giác có một tầm mắt đang nhìn cô, cô liền ngước mắt lên nhìn người đang đứng phía sau Tô Chi cách đó không xa, mới phát hiện thiếu niên suýt chút nữa bị tài xế trong nhà đụng phải đang đứng nhìn cô.

Đường Khê có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cậu ấy lại cùng mình học chung trường, có thể là cùng cấp với cô.

Đường Khê lễ phép hướng cậu ấy cười một cái, nhìn qua Tô Chi thấy Tô Chi quá khẩn trương mà ánh mắt cầu giúp đỡ, cô liền tiếp tục giơ cánh tay ra hiệu Tô Chi cố lên.

Đến nỗi cậu bạn kia thoạt nhìn lạnh lùng vì cái gì sẽ bị giáo viên gọi vào văn phòng, cô một chút cũng không muốn biết.

Tuy tài xế trong nhà chạy xe vì tốc độ quá mà mới bị ngã, nhưng mà chuyện này cùng cô không có quan hệ, cô cũng đã xin lỗi thậm chí cho cậu ta khăn giấy, xem như đã thanh toán xong.

Bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải cùng cậu ấy giao lưu.

Không bao lâu, kỳ thi giữa kỳ đến, các bài thi đều phát bài xuống để xem thành tích, khi cô lấy xe đạp điện đi về phát hiện bài thi vật lý, không biết là của ai, cô cầm bài thi lên xem phát hiện là 110 điểm, vị bạn học này thi được 110 điểm.

Chắc là một học bá.

Nhưng mà bài thi của bạn học bá này, tại sao ở trên xe đạp điện của cô vậy.

Chẳng lẽ là gió thổi tới, nhưng hôm nay gió cũng không lớn mà.

Đường Khê cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn về phía bài thi tên lớp.

“Lớp 13, Tần……”

Đường Khê nhíu mày, người này viết tên cứ rồng bay phượng múa, cùng đạo sĩ ở trên núi vẽ bùa quỷ giống nhau, cô cố gắng phân biệt, mới miễn cưỡng nhận ra mặt chữ.

“Tần Mã Nghiêu.”

Tên này, còn rất có cá tính, trách không được chữ viết lại tiêu sái như vậy.

Năm thứ nhất tổng cộng 18 lớp, được phân bổ ở hai khu nhà dạy học.

Ban 1 đến ban 9 học ở dãy nhà trước, còn ban 10 đến ban 18 ở dãy nhà phía sau.

Cô học ở ban 1, người này ở ban 13 cùng với cô không học cùng một tòa nhà.

Cô cầm bài thi đi đến dãy nhà phía sau, tìm thấy ban 13, đứng ở cửa sau gọi một nam sinh đang chuẩn bị vào lớp: “Chào bạn học, đây là bài thi của Tần Mã Nghiêu ở lớp bạn, xin đưa cho bạn đó giúp mình.”

“Tần Mã Nghiêu?”

Thiếu niên nghi hoặc hỏi.

Thấy vẻ mặt của cậu ấy không đúng, Đường Khê còn tưởng mình hiểu lầm tên của người này, liền xấu hổ cúi đầu thấp giọng nói: “Không đúng sao? Vậy gọi nhầm rồi?”

Nam sinh đột nhiên cười lên, lớn tiếng nói: “Tần Mã Nghiêu, đúng là người lớp chúng tôi.”

Đường Khê liền thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, đang định đưa bài bài thi cho nam sinh thì nhìn thấy anh chàng lạnh lùng lần trước gặp ở văn phòng của giáo viên đang đứng phía sau bạn nam sinh này.

Nam sinh liền nói đùa với Tần Kiêu: “Có mỹ nữ đến tìm cậu kìa.”

Tần Kiêu lạnh lùng liếc cậu ta một cái, mang theo một tia cảnh cáo, thiếu niên bị ánh mắt cậu làm cho xấu hổ, thành thật mà trở về chỗ ngồi, không dám lớn tiếng nữa.

Đường Khê nghe thấy những gì cậu thanh niên kia vừa nói có bất ngờ nói: “Bạn là Tần Mã Nghiêu sao.”

Tần Mã Nghiêu có chút sửng sốt một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, thần sắc có chút phức tạp, hình như muốn nói cái gì đó nhưng mà lại thôi, chỉ yên lặng nhìn cô.

Đường Khê bị cậu ấy nhìn có chút không được tự nhiên nói: “Tần Mã Nghiêu bài thi của cậu ở trên xe đạp của mình, cũng không biết như thế nào lại ở trên xe đạp của mình, liền trả lại cho cậu.”

Tần Kiêu thản nhiên nói: “Ai nói cho cậu biết là mình tên Tần Mã Nghiêu.”

Anh nói xong, sắc mặt có chút khó coi.

Đường Khê chỉ tay vào tên bài thi nói: “Trên đây không phải viết như vậy sao.”

Đường Khê cảm thấy bạn học Tần Mã Nghiêu này thật sự rất có cá tính, không chỉ tên có cá tính, mà tính cách cũng rất có cá tính.

Cô thấy cậu ta không tiếp bài thi, liền trực tiếp đem bài thi nhét vào bên cạnh cửa sổ, nói: “Tần Mã Nghiêu, tạm biệt.”

Cô nói xoay người đi đến cửa cầu thang, rốt cuộc cũng nghe được bạn học Tần Mã Nghiêu này nói chuyện.

“Cảm ơn.”

Tuy là cảm thấy người thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng, nhưng cũng rất lễ phép.

Đường Khê xoay người, đối với cậu ấy cười một cái, nói: “Không cần khách khí.”

Không khí học tập năm đầu của cấp 3 không quá căng thẳng, hiện tại đã qua kiểm tra giữa kỳ, nhà trường tổ chức rất nhiều hoạt động thể thao.

Tô Chi và Diệp Sơ Hạ đều báo danh chạy 100m nữ.

Cô đến cổ vũ cho hai người họ.

Tô Chi chạy trước và chạy về vạch đích đầu tiên, liền nhướng mày nhìn về phía Đường Khê.

Cô liền hiểu ý đưa tay lên làm nụ hôn gió về phía Tô Chi.

Tô Chi cũng đáp lại cô.

Đường Khê đột nhiên nhìn thấy bạn học Tần Mã Nghiêu đang đứng phía sau Tô Chi.

Dưới ánh nắng mặt trời, cậu cười lên vô cùng rạng rỡ.

Hóa ra cậu ấy cũng biết cười.

Không ngờ cười lên lại đẹp như vậy.

Đường Khê thấy trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, làn da trắng nõn ửng hồng, như thể cậu ấy vừa mới tham gia một cuộc thi chạy đường dài.

Lần gặp trước đó, Đường Khê cũng miễn cưỡng cùng cậu ấy có chút quen biết, liền mỉm cười chào “Tần Mã Nghiêu.”

Nụ cười trên mặt Tần Mã Nghiêu đông cứng lại, liền nhấc chân đi về phía cô.

Đường Khê trên tay cầm một chai nước, chuẩn bị đưa cho Tô Chi, nhưng Tô Chi chạy xong thì bị các bạn trong lớp vây quanh đưa nước, nên cô không cần đưa nữa.

Thấy Tần Mã Nghiêu vừa chạy xong, mồ hôi còn chảy đầm đìa, ướt hết cả áo, liền đưa nước cho cậu: “Cậu mau uống nước đi?”

Tần Mã Nghiêu cảm ơn cô, nhận lấy chai nước trong tay cô, vặn nắp và uống một hơi gần hết.

Đường Khê cười và hỏi: “Cậu tham gia cuộc thi chạy sao?”

Tần Mã Nghiêu ừ một tiếng, cầm trong tay  nửa chai nước nhìn chằm chằm cô hỏi: “Đi xem so tài sao?”

Đường Khê gật đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Chi gọi cô, cô nói với Tần Mã Nghiêu: “Bạn của tôi gọi, tôi đi trước đây, tạm biệt cậu.”

Tần Mã Nghiêu nhìn cô không nói, Đường Khê liền xoay người đi vài bước, cơ hồ nghe được phía sau truyền đến một giọng nói “Tạm biệt.”

Đường Khê đi đến chỗ Tô Chi. 

Tô Chi nắm lấy cánh tay của cô tò mò hỏi: “Khê Khê, nam sinh cùng mày nói chuyện là ai vậy? Nhìn cậu ta  khá đẹp trai đó, mày  gặp cậu ta khi thế?”

Đường Khê nói: “Không phải lần trước tao nói với mày là bạn học đạt điểm tối đối môn vật lý đó sao.”

Lần trước cô đi đưa bài kiểm tra cho Tần Mã Nghiêu xong liền trở về, Tô Chi có hỏi cô đi đâu vậy.

Đường Khê cảm thấy mình cùng Tần Mã Nghiêu có duyên phận liền kể cho Tô Chi nghe về chuyện tài xế trong nhà xuýt chút nữa đụng phải cậu ấy như thế nào, rồi bài kiểm tra của cậu ấy lại bay tới xe đạp cô.

Khi đó Tô Chi nghe xong, liền liên tưởng đến các tình tiết trong các cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

Đường Khê liếc nhìn thoáng qua liền phát hiện Tần Mã Nghiêu nhìn hai người bọn họ, không biết cậu ấy có nghe thấy cô cùng Tô Chi đang bàn luận sau lưng hay không, cô cảm thấy có chút xấu hổ, ngẩng đầu lên hướng cậu ấy cười.

Tần Mã Nghiêu thần sắc có chút khó xử, ánh mắt rời đi hai người bọn họ.

Đường Khê cảm thấy  cậu ấy nhất định không thích người khác nói xấu sau lưng mình, cô sợ Tô Chi sẽ nói to hơn vội vàng kéo Tô Chi về lớp học.

Vào buổi chiều thứ sáu, nhà trường tạo điều kiện cho học sinh nhà ở xa được về nhà, sẽ cho nghỉ buổi học sáng.

Các bạn học trong lớp lần lượt thu dọn cặp sách về nhà, Đường Khê không muốn về nhà sớm, liền ở lại trong phòng học làm bài tập, đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Tráng Tráng nói Đường Miểu lại tìm họn họ.

Đường Khê trong lòng mắng Đường Miểu một câu, thuận tiện đem cái người thích gây phiền toái Tống Ninh Viễn mắng một trận, đeo túi sách lên đi ra ngoài.

Đường Miểu thích Tống Ninh Viễn, luôn cảm thấy cô muốn cướp Tống Ninh Viễn khỏi tay cô ta vậy, từ khi cô vào học trường cấp ba mà lại học cùng trường với Tống Ninh Viễn, Đường Miểu càng đề phòng cô chặt hơn, còn bí mật đem tiền đi mua bọn côn đồ thường xuyên gây rắc rối cho cô và cảnh cáo cô tránh xa Tống Ninh Viễn ra.

Ngay cả Liên Nhã Ba có biết thì cũng sẽ bảo vệ Đường Miểu, khi cô ta tìm bọn côn đồ bắt nạt cô, cũng không ai có thể giúp cô. 

Đường Khê vì để bảo vệ mình, Đường Miểu cho bọn họ bao nhiêu tiền thì cô cho họ bấy nhiêu, chỉ cần bọn họ phối hợp làm nhẹ một chút là được, làm xong thì quay video lại làm bằng chứng đưa cho Đường Miểu xem là họ hoàn thành công việc.

Hai tên côn đồ bị Đường Miểu sai khiến chỉ vì tiền, lại có lợi nhuận gấp đôi cho chuyện này nên họ sẽ không cự tuyệt.

Đầu tuần Tống Ninh Viễn đi tới nhà cô, không biết k1ch thích Đường Miểu ở chỗ nào, hôm nay cho người đến chặn đường cô.

Đường Khê nhanh chóng thu dọn mấy quyển sách không quan trọng bỏ vào trong cặp sách, xách cặp đi đến một ngõ nhỏ cách trường học không xa.

Lý Tráng Tráng cùng với Thái Dũng đã đợi cô ở đó, bây giờ hai người họ có mối quan hệ rất tốt với Đường Khê khi thấy cô đến, họ liền chào hỏi cô.

Lý Tráng Tráng: “Đường Khê, cô cùng với cái người Tống Ninh Viễn kia là như thế nào vậy, làm sao đụng chạm với Đường Miểu để cho cô ta kêu chúng tôi đến cảnh cáo cô, nếu để cho cô ta bắt gặp cô cùng Tống Ninh Viễn nói chuyện với nhau một lần nữa, sẽ không khách khí với cô nữa đâu.”

Đường Miểu mỗi lần nói sẽ không khách khí với cô.

Đều bắt đầu mỗi ngày giả vờ làm mấy cái thứ đó, thầm nghĩ phải tranh thủ thời gian làm cho xong thôi.

Cô đưa cặp sách cho Lý Tráng Tráng, nói một cách đầy bình tĩnh: “Được rồi, bắt đầu đi.”

Quá trình này, bọn họ đã quen thuộc, Lý Tráng Tráng tiếp nhận túi xách cô, liếc nhìn Thái Dũng một cái.

Thái Dũng liền hiểu, lấy di động ra mở video ra bắt đầu quay.

Đường Khê ôm đầu ngồi xổm xuống, đem mặt chôn ở đầu gối, bắt đầu giả bộ đáng thương. Lý Tráng Tráng đem túi xách ném trên mặt đất, dùng chân giẫm lên túi, giọng nóihum ác: “Cảnh cáo mày, lần sau tránh xa Tống Ninh Viễn ra, bằng không lần sau tao sẽ thu thập mày.”

“Tao…”

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên một chiếc xe đạp điện từ bên cạnh lao ra như một cơn gió, trực tiếp hất hắn ra đất.

Đường Khê nghe được tiếng Lý Tráng Tráng cùng Thái Dũng kêu lên, có chút sửng sốt liền ngẩng đầu lên thấy Lý Tráng Tráng cùng Thái Dũng vừa rồi còn hung dữ, bây giờ ngã ra đất ôm chân rên rĩ.

Tần Mã Nghiêu chạy xe đạp điện đụng phải hai người bọn họ, anh từ trên xe xuống, bước tới chỗ Thái Dũng đạp cho anh ta một cái, cầm lấy cổ áo Lý Tráng Tráng đấm vào một bên mắt của cậu ta.

Thái Dũng cùng Lý Tráng Tráng mới phản ứng lại, vừa mắng vừa đánh trả lại.

Đường Khê hoàn hồn lại, liền ngăn cản lại “Dừng tay, đừng đánh nữa.”

Không ai chịu nghe vẫn tiếp tục đánh.

Ba người hỗn chiến thành một đoàn, thần sắc của Tần Mã Nghiêu vừa lạnh lùng hung ác, ra tay nhanh lẹ như muốn đánh chết Lý Tráng Tráng và Thái Dũng.

Đường Khê hoảng sợ nhanh chóng chạy lên ngăn cản: “Tất cả mau dừng tay lại, Lý Tráng Tráng, Thái Dũng, Tần Mã Nghiêu, các ngươi…”

Tần Mã Nghiêu thấy cô đi tới, liền dừng tay lại, một tay nắm cổ tay cô kéo cô ra phía sau mình.

Lý Tráng Tráng và Thái Dũng thấy động tác của anh ta dừng lại, Lý Tráng Tráng trợn mắt nói với Thái Dũng: “Thằng chó, Thái Dũng mau đi lấy cây sắt lại đây.”

Đường Khê nghe thấy thanh sắt liền giật mình, trong tiềm thức hét lên: “Nó ở đâu, tôi đi lấy nó cho, các người đừng đánh nữa.”

Thái Dũng: “Hôm nay tao phải đánh chết thằng chó này.”

“Các ngươi hiểu lầm rồi, Tần Mã Nghiêu…”

Thái Dũng tung một quyền về phía Tần Mã Nghiêu.

Tần Mã Nghiêu né sang một bên, mới vừa rồi một mình đấu với hai người đã chiếm ưu thế, mà bây giờ lại nắm lấy cái tay cô rõ ràng có chút chật vật.

Đường Khê đẩy cánh tay Tần Mã Nghiêu ra, chạy chậm đến xe máy của Lý Tráng Tráng bên cạnh cầm lấy thanh sắt, đi đến bên cạnh ba người họ, nhìn thấy Lý Tráng Tráng đang ôm chân của Tần Mã Nghiêu.

Tần Mã Nghiêu đá văng anh ta ra.

Lý Tráng Tráng nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy Đường Khê đang cầm một cây gậy sắt trong tay, hưng phấn chạy tới nói: “Đường Khê mau đưa gậy cho tôi.”

Đường Khê nói: “Lý Tráng Tráng, trước tiên anh hãy bình tĩnh lại.”

Lý Tráng Tráng bị đánh đến đỏ mắt không thể bình tĩnh lại được.

Tần Mã Nghiêu nhìn thấy anh ta muốn ra tay với Đường Khê liền từ phía sau khóa cổ của anh ta, Thái Dũng từ phía sau tập kích Tần Mã Nghiêu.

Tần Mã Nghiêu hơi nhíu mày, nói với Đường Khê: “Đi mau.”

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, Lý Tráng Tráng quay người vung quyền về phía Tần Mã Nghiêu.

Đường Khê lúc đó không biết phải nghĩ như thế nào, cô liền đứng sau Lý Tráng Tráng dùng gậy đánh vào lưng anh ta.

Lý Tráng Tráng kinh ngạc quay lại nhìn Đường Khê, trên mặt hiện rõ sự khó tin.

Đường Khê đánh anh ta!

Đường Khê không phải là người của mình!

Đường Khê hít thật sâu nói: “Hãy bình tĩnh lại, nghe tôi nói.”

Lý Tráng Tráng và Thái Dũng đều dừng lại, không phải họ bình tĩnh lại mà do Đường Khê gõ họ có chút choáng váng.

Tần Mã Nghiêu thừa dịp Lý Tráng Tráng và Thái Dũng ngây người, liền nắm tay Đường Khê kéo cô đi đến xe điện, ôm eo cô lên rồi rời khỏi hiện trường.

Đường Khê ngồi ở trong lòng ngực anh, quay đầu lại nhìn anh một cái, hiện tại không thể quay trở về, Lý Tráng Tráng cùng với Thái Dũng sẽ không từ bỏ đâu.

Chạy khoảng mười phút, Tần Mã Nghiêu quay đầu lại nhìn có ai đuổi theo không, mới dừng xe xuống.

Đường Khê bước xuống xe.

Tần Kiêu vội vàng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”

Đường Khê nhìn cậu ta một cái, thấy không có bị thương liền thở vào nhẹ nhõng: “Sao cậu lại đánh người.”

Tần Kiêu: “…”

Đường Khê nhìn thấy sắc mặt của cậu ta có chút ngưng trệ, mới cảm thấy lời mình nói có chút quá đáng, chắc là thấy người khác bị khi dễ nên mới ra tay cứu giúp.

Đường Khê giải thích: “Hai người họ là do tôi thuê, họ không phải người xấu.”

Vì sao phải thuê Lý Tráng Tráng cùng Thái Dũng đóng kịch, lý do quá hoang đường không cần phải giải thích với cậu ta, nói cũng Tần Mã Nghiêu chắc cũng sẽ không hứng thú.

“Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu, đã giúp tôi.”

Đường Khê nóng lòng muốn xem tình hình của Lý Tráng Tráng cùng với Thái Dũng nên không có thời gian nói chuyện với cậu ta.

“Tôi đi đây, tạm biệt.”

Đường Khê chạy lon ton trở về đường cũ.

Tần Kiêu đi trên một chiếc xe đạp điện, và nói với giọng hơi khó xử: “Tôi gây rắc rối cho cô sao.”

Đường Khê: “Không phải, cậu là một người tốt, nhìn thấy người khác gặp khó khăn cậu giúp đỡ là đúng, nhưng lần sau cậu phải cẩn thận hơn, đừng liều lĩnh như vậy, cậu có thể ngồi tù vì làm tổn thương người khác đấy.”

Tần Kiêu: “Lên xe đi.”

Đường Khê biết là cậu ấy muốn trở cô về chỗ cũ nhưng mà cậu ta đã đánh Lý Tráng Tráng và Thái Dũng thành ra thế này rồi, thì hai người bọn họ cũng sẽ không tha đâu.

Đường Khê: “Không cần đâu, tự tôi trở về, cậu về đi.”

Tần Kiêu: “Tôi trở cậu về.”

Đường Khê thuận miệng nói: “Tôi tự mình đi về, chỉ cần cho họ nhiều tiền một chút là được, sẽ không gây khó dễ với tôi, nếu cậu đi trở về cũng sẽ không giúp được gì.”

Tần Mã Nghiêu thần sắc hơi cứng lại, duỗi tay từ trong túi lấy ra một bao tiền, bên trong có mấy tờ tiền nhân dân tệ cùng mấy tờ tiền giấy.

Cậu khẽ nâng cằm, thần sắc kiêu căng, đem bên trong tiền tất cả đều lấy ra đưa hết cho cô, chính mình chỉ cầm một cái bao tiền.

Đường Khê sửng sốt, nói: “Không phải, tôi không có muốn đòi tiền cậu, tôi có tiền.”

Vài lần gặp gỡ, cô có thể đoán ra cậu ta không có giàu có gì.

Tần Mã Nghiêu đem mấy tờ tiền nhân dân tệ nhét vào trong tay cô, cậu giả vờ tiêu sái đem bao không ném vào trong thùng rác, rồi lên xe chạy đi.

Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy cậu ấy, cô dùng tiền mà cậu ấy đưa cho để giải quyết Lý Tráng Tráng và Thái Dũng, hồi tưởng lại Tần Mã Nghiêu lúc ấy chạy chiếc xe đạp điện, bóng lưng thẳng thắng kiêu ngạo.

Cô liền suy đoán chắc là bị câu nói kia của cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.

Cô cảm thấy cậu ấy có hơi nghèo khó cho nên không nghĩ cho cậu ta  phiền toái.

Cô liền tự trách chính mình, khi nói chuyện lại không cẩn thận, tuy cô không phải cố ý nhưng mà đã xúc phạm đến cậu.

Sau đó Đường Khê nhìn đến bảng thành tích của trường điểm cao nhất là lớp 13 Tần Kiêu.

Mới phát hiện tên của cậu ta là Tần Kiêu không phải là Tần Mã Nghiêu.

Khi nhìn đến cô vô cùng xấu hổ, nếu có lần sau gặp mặt liều mình xin lỗi cậu ta vậy.

Nhưng sau đó lại cô lại không thấy cậu ta nữa, còn bị Đường Miểu không muốn cô tiếp xúc với Tống Ninh Viễn nên gây khó dễ với cô, nên cô đã xin ba cho cho cô chuyển trường.

Đây hồi ức mà cô và Tần Kiêu lần đầu gặp mặt.

Lặp lại khi cô bị ba kêu đi xem mắt, cô đứng bên ngoài ghế lô liền nhìn đến nụ cười kiêu ngạo với Đường Hưng Xương.

Cô liềc mắt một cái liền nhận ra anh ta.

Chỉ là có tính cách có chút biến đổi.

Cậu ấy tình nguyện bị té ngã mà che chở cho đồ mình tặng cho người khác, hơn nữa  lại dũng cảm lao tới để giúp đỡ cô.

Cho nên cô biết cậu ấy là một người tốt.

Không ai thích khi công danh thành toại bị người khác vạch trần vết sẹo, Đường Khê năm đó vẫn luôn kêu sai tên của anh, tên của người ta đẹp mà cô kêu thành Tần Mã Nghiêu, còn tìm tên côn đồ cùng nhau diễn kịch, cũng không biết trong lòng anh nghĩ cô như thế nào nữa, có hay không cảm thấy cô là một cô nàng tâm cơ.

Bởi vì chột dạ, cho nên Đường Khê vẫn giả bộ như chưa bao giờ gặp qua anh.

Cũng may, anh thoạt nhìn căn bản không nhớ rõ cô là ai, rốt cuộc qua đi nhiều năm như vậy rồi, tất cả mọi người cũng sẽ thay đổi, cùng anh gặp gỡ ở hơn hai mươi năm trước không phải là cô.

Lần trước ở chợ bán thức ăn, dì bán hàng nói Tần Kiêu có người trong lòng thầm yêu nhiều năm, cô liền nghĩ tới lần đầu tiên gặp được Tần Kiêu khi, anh cẩn thận che chở cái túi kia, liền suy đoán anh lúc ấy rất có khả năng là tặng cho đối tượng thầm mến.

Anh thật sự là một chút cũng không thay đổi, mười năm như vậy mà vẫn thích người con gái đó.

Nhưng mà tối hôm qua anh đột nhiên ôm cô, là oán trách cô không nhớ rõ tới anh, tuy là nói năng hàm hồ, nhưng cô xem xét rất có khả năng đối tượng thầm mến của anh là cô.

Hôm nay đi chợ mua thức ăn, biết được cái kia bán thịt heo Lý Tráng Tráng, cô càng khẳng định đối tượng thầm mến là cô.

Trong lúc nhất thời, nỗi lòng có chút phức tạp.

Khoảng thời gian trước ở chung, cô cũng có thể cảm nhận được Tần Kiêu đối với cô là thích, chỉ là không nghĩ tới, anh sẽ yêu thầm chính mình nhiều năm như vậy.

Cô trí nhớ vô cùng tốt, chỉ là lần đầu tiên gặp Tần Kiêu nhưng cô vẫn nhớ rõ.

Cô có điểm nào tốt, mà anh lại thích cô nhiều năm như vậy.

Lúc trước, cô vẫn luôn trốn tránh tình cảm Tần Kiêu lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

Cô cảm thấy quá dễ dàng  có được tình cảm ấy, cũng thực dễ dàng sẽ mất đi.

Nhưng mà sự việc xảy ra ở tối hôm qua, cô mới ý thức được anh thích cô lâu như vậy rồi, mà cô không thể lại lảng tránh được nữa phải đối diện thôi.

Đường Khê hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói: “Ngày hôm qua, anh nói rất nhiều, anh còn nói mau yêu anh đi.”

Tần Kiêu chậm rãi xoay người, thần sắc cứng đờ, “Anh hướng về phía em nói sao.”

Đường Khê gật gật đầu.

Tần Kiêu: “Anh thực xin lỗi.”

“Anh không cần phải xin lỗi em đâu, có thể nói cho em biết trong lòng anh nghĩ như thế nào không?”

Tần Kiêu rũ mắt, thấp giọng giải thích, “Kết hôn lâu như vậy, anh đều không có chính thức cùng cầu hôn quá em, anh đã lên kế hoạch cầu hôn em, nhưng lại bị  quấy rầy hết kế hoạch của anh.”

Đường Khê: “…”

Hóa ra là anh đã lên kế hoạch hết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.