Trịnh Đình bị câu nói “cười như mẹ tôi” của Tô Chi làm biến đổi sắc mặt, cũng không phải do anh tức giận mà là trong lúc nhất thời, không biết mặt mình nên có phản ứng thế nào, cười cũng không được, không cười cũng không xong.
Anh muốn thay đổi quan điểm của Tô Chi đối với mình, tối hôm qua sau khi anh kết hợp với lời Trần Thích nói, suy ngẫm về nguyên nhân Tô Chi cảm thấy mình già nua, có lẽ là vì lúc mình không cười trông có vẻ quá nghiêm túc, thuần thục.
Anh quanh năm phải tiếp xúc với một đám hồ ly già đầy mánh khóe trên thương trường, khí chất trên người mới nhìn sẽ khó tránh khỏi bị già đi hơn một chút, nhưng bản thân anh vẫn còn trẻ, chỉ là trên bàn đàm phán làm ăn, anh sẽ không tùy ý cười giống như những thiếu niên chưa từng trải sự đời.
Vốn đang nghĩ cười là có thể kéo gần khoảng cách giữa anh và cô, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy.
Trịnh Đình khẽ rũ mắt, điều chỉnh biểu cảm trên mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của cô. Anh đến gần cô hơn một bước, thân trên hơi cúi xuống, khuôn mặt lạnh lùng kề sát vào cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay thon dài khẽ đặt lên cần kéo vali của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
Hơi thở trên cơ thể của người đàn ông chui vào chóp mũi.
Tô Chi bất ngờ không kịp đề phòng chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-khi-ket-hon-quan-lai/2859969/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.