Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Long gần như hóa đá vì sợ. Cảm giác này giống hệt hồi bé, cái lần anh ném bóng trong phòng khách làm vỡ cái bình cổ từ thời Minh của ông nội. Mọi người nghe tiếng “xoảng” vội chạy đến khiến cậu bé Long không kịp xoay xở, mặt tái mét, run cầm cập, nhìn trân trân vào hậu quả mình vừa gây ra. Khỏi nhắc lại hình phạt Giang Long phải chịu hồi đó, chỉ biết rằng không bao giờ anh chơi đá bóng, thậm chí xem đá bóng nữa, đồ cổ thì càng miễn cho.
Giờ phút này, Giang Long cảm giác mình vừa xuyên không về thời điểm ấy, có thể còn tồi tệ hơn vì thứ bị anh làm vỡ không phải chỉ là một món đồ mua được bằng tiền. Anh đờ người, cứng nhắc xoay về phía có giọng nói, cử động không khác gì một con rối gỗ. Di động trên tay vẫn mở nhưng anh đã quên bẵng sự tồn tại của nó.
Đầu dây bên kia, Hoàng Dương im lặng cầu kinh siêu độ cho một linh hồn sắp bước vào bể khổ. Nhưng không thể phủ nhận anh đang cực kỳ háo hức chờ đợi giông tố đang bủa vây thằng bạn chí cốt. Đời vốn là thế mà. Phàm là người càng trăng hoa khi vướng lưới tình càng vật vã. Đừng nhìn Hoàng Dương bên ngoài dịu dàng, trầm tĩnh mà lầm. Anh cũng có niềm khoái lạc ngồi nhìn thiên hạ đại loạn. Nếu không, Hoàng Dương và Giang Long làm sao có thể là cặp bài trùng bao nhiêu năm nay được?!
Ánh mắt Bách Diệp tóe lửa không hề thua gì Scott Summers (1),tưởng chừng như sắp thiêu cháy Giang Long đến nơi. Cậu nhắc lại từng chữ:
- Anh.vừa.nói.cái.gì?
Không chờ ai đó đang đứt dây thần kinh vận động kiêm liệt thanh quản hồi đáp, cậu từ từ bước lại gần anh. Nếu cảnh này lên phim, chắc chắn đạo diễn sẽ làm cho nền nhà rung chuyển, mỗi bước nện xuống sàn phát ra tiếng “thịch” nặng nề. Và lẽ ra quãng đường rất ngắn thôi nhưng để tăng hiệu ứng hồi hộp cho khán giả, ông ta sẽ cho nhân vật đi hai chục bước mới đến nơi.
Tiếc rằng đời không như là phim, vèo cái Bách Diệp đã đến trước mặt Giang Long, nhanh cứ như phép chuyển dịch tức thời của Songoku. Cậu nheo mắt nhìn anh với vẻ nguy hiểm. Dù Giang Long cao hơn cậu đến nửa cái đầu nhưng với vị thế của thần công lý, cậu cảm thấy mình đang nhìn xuống tội nhân, cực kỳ thống khoái.
Giang Long lắp bắp:
–  Hòa… ng Dư… ơng đi vắng, nhờ… tôi sang xem… giùm cái ống nước… vỡ.
Con bà nó, còn lời nói dối nào trắng trợn, ngớ ngẩn hơn không? Anh nghĩ tôi ngu chắc? Bên đó lúc nào chắng có bà Thái Hà ở nhà, cần thì bả gọi thợ, loại công tử như anh biết gì mà giúp.
Cậu cười lạnh:
– À thế à? Ông chủ Long thành thợ sửa ống nước từ khi nào thế? Có phải từ lúc phá tôi không?
Giang Long luống cuống, cụp mắt vô cùng tội nghiệp:
– Tại cậu đột nhiên bỏ đi. Tôi… tôi…
Bách Diệp nghe câu trả lời, lập tức tăng xông. Lại còn ngoan cố không chịu thừa nhận sai lầm. Ngày bé anh chưa được học bài “chiếc kẹo của bác Hồ” (2) hả? Làm sai mà biết nhận lỗi còn được hưởng khoan hồng, sai mà cứng đầu cãi cố là vô phương cứu chữa.
– Hóa ra là lỗi tại tôi, hử?
Giang Long ngẩng đầu lên, lắc lia lịa:
– Không, không… ý tôi không phải thế.
– Vậy ý anh là gì?
Là gì? Không biết. Giang Long chưa từng tự hỏi mình câu đó. Từ ngày Bách Diệp đến, toàn bộ thói quen của anh bị đảo lộn. Từ một người cao cao tại thượng, trong cuộc sống thường nhật không phải nhìn sắc mặt ai biến thành anh chàng xấu tính thuê thám tử thăm dò đời tư người khác, tới bữa ăn cũng phải lo người ta có thích món này không, cuối tuần không ăn chơi xa hoa biến thành chăm chăm về nhà nghỉ dưỡng, tranh thủ chọc ghẹo người kia chơi. Thật chẳng có phong độ gì cả. Đã thế, một người đàn ông trưởng thành, được đào tạo chu đáo, lăn lộn thương trường mười mấy năm, làm gì cũng cẩn trọng, vậy mà lúc biết Bách Diệp bỏ đi, anh chẳng hề nghĩ ngợi, tính toán gì, chỉ thực thi ngay ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu để kéo cậu quay về. Bây giờ bỗng dưng bị hỏi, quả thực anh chẳng rõ nên đáp sao.
Giang Long im lặng càng khiến Bách Diệp điên tiết. Định chơi luật Omerta (3) với tôi đấy à? Cậu túm áo Giang Long, kéo sát vào mặt mình:
– Anh trai, có phải anh thấy tôi hiền lành nên lợi dụng không? Tôi nói cho anh hay: lần này không tính sổ rõ ràng không xong.
Giang Long gần như điếc nhất thời. Anh không nghe thấy gì ngoài từ “tính sổ” bởi toàn bộ tâm trí anh đang bị hút vào hơi thở thơm mùi bạc hà của người đối diện. Gương mặt cậu quá gần, anh chỉ thấy đôi môi hồng mấp máy vô cùng khêu gợi. Mùi hương tươi mát phà vào mặt anh theo nhịp điệu khép mở của miệng. Thân dưới Giang Long bốc hỏa một chặp, máu dồn lên não. Mặc xác chuyện gì đang xảy ra, hiện thời, anh chỉ muốn đè người kia xuống.
Bách Diệp thấy ánh mắt Giang Long mơ màng, rõ ràng là không để lời đe dọa của mình vào tai. Đáng chết. Thật muốn cho mi hai tát. Cậu dang bàn tay bóp má Giang Long thành mỏ chim:
– Tên khốn này, anh có nghe tôi nói không hả?
Hành động của cậu kéo Giang Long khỏi cơn ảo giác còn Bách Diệp không hề biết mình vừa thoát khỏi một vụ cưỡng bức trong gang tấc. Giang Long sợ hãi trước ý nghĩ điên rồ của bản thân. Nếu anh lỡ không kiềm chế được mà làm loại chuyện đó, bảo đảm chết không có đất chôn.
– Vâng… vâng… tôi nghe… Cậu đang nói “tính sổ”.
Bách Diệp thấy học sinh trả bài đúng trọng tâm, tinh thần khá hơn chút ít:
– Mai tôi sẽ xử lý anh từng chi tiết. Đừng có giở trò mèo với tôi, nhớ chưa?
Giang Long gật như tế sao:
– Đã biết.
Bách Diệp thỏa mãn buông ngực áo anh ra, phủi phủi tay:
– Sau bữa tối mai, tại phòng làm việc của anh.
– Tôi nhớ rồi.
Cậu nhếch môi cười:
– Tốt. Chúng ta phải tính sổ cho sòng phẳng.
Nói xong, Bách Diệp vênh mặt, quay lưng bỏ về phòng, để mặc Giang Long ngẩn ngơ tại chỗ. Hóa ra vẫn chưa chết. Nhưng sau ngày mai sẽ thế nào? Bách Diệp sẽ dọn đi, không ở đây nữa. Hợp đồng hoàn thành, thanh toán xong mỗi người một việc, chẳng gặp lại nhau. Hay là thuê cậu ta duy tu bảo dưỡng vườn? E rằng sau vụ Water gate (4) này, cậu ta không dễ làm việc nữa. Anh thở dài não nuột, nhìn vào màn hình di động tối om. Chắc không gọi lại được thằng ôn kia rồi. Vừa nghĩ đến đây, điện thoại rung lên, báo Hoàng Dương gọi. Giang Long vội nhấn nút nghe. Sao thằng này hôm nay tử tế thế nhỉ?
– Bách…
Anh định kể lể Bách Diệp đã phát hiện vụ ống nước rồi thì Hoàng Dương đã ngắt lời:
– Khỏi dài dòng. Tôi gọi lại để nói một câu thôi. Chúc may mắn. Há há há…
Thằng chết tiệt, tốn công mình vừa nghĩ tốt cho nó. Giang Long tức giận dập máy, tiếng cười “khả ố” của Hoàng Dương vẫn vang vọng trong tai.
Hoàng Dương hể hả ôm Thủy Tùng bên cạnh, hôn chụt lên má cậu, cảm thấy hạnh phúc của mình được nhân đôi trước bất hạnh của Giang Long.
*
Đêm đó, có bốn người mất ngủ.

(1) Scott Summers: là anh này trong X-men. Tui rất mê ảnh nha. Người đâu mà đẹp trai dữ dội.
>
(2) Chiếc kẹo của bác Hồ: đại ý là sai biết nhận lỗi vẫn được thưởng. Link tham khảo http://mamnonmeokitty.edu.vn/soi-ngu-nhan-su/phat-trien-chuyen-mon/thu-vien-truyen/41-truyen-tieng-viet/123-ai-ngoan-se-duoc-thuong.html
(3) Luật Omerta: luật Im lặng của Mafia Ý
(4) Watergate: Scandal nghe lén bê bối thời tổng thống Nixon
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.