Cố An Thành và Trần Viễn nhìn thấy cửa chính không khóa thì đoán được ngay chú đang ở nhà, Trần Viễn có hơi do dự không chắc chắn lắm nhìn Cố An Thành chờ anh ra quyết định. 
“Nếu cậu không muốn gặp chú cậu thì chúng ta đẩy xe đạp đi trước.” Cố An Thành chớp mắt với cậu: “Chờ lúc tên cà chớn rảnh lại đi thêm một chuyến là được rồi.” 
Trần Viễn lập tức cười tủm tỉm gật đầu, cậu càng ngày càng cảm thấy Cố An Thành tốt hơn, sao cái người này có thể tốt như vậy chứ! 
Trần Viễn cẩn thận chỉ chỉ vào góc tường phía bên phải: “Ở bên đó á.” 
Cố An Thành gật đầu, đi qua đó thì trông thấy một chiếc xe đạp vành phẳng còn nguyên vẹn hơn so với tưởng tượng, chiếc xe cũng không phải cực kỳ cũ nát mà còn có xà ngang có chỗ ngồi đằng sau nữa, Cố An Thành cảm thấy rất hài lòng về nó. Lúc anh muốn đẩy xe đi lại nghe trong phòng có một người la lên: “Ê cái thằng kia! Đã ăn trộm mà còn dám trộm đồ của tao hả!” 
Trong chớp mắt người la lên kia đã vọt tới, hắn ta vừa nhìn thấy Cố An Thành lại không cảm thấy anh là một tên trộm, cách ăn mặc và thái độ đều không giống, với lại Cố An Thành cao hơn một mét tám cũng khiến người ta có cảm giác như đang bị uy hiếp, nhất là ánh mắt của Cố An Thành, người đàn ông kia tự cảm thấy mất mặt, hắn ta tưởng rằng là bạn của Trần Lương Bang nên líu lưỡi không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-tra-cong/3439717/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.