Ánh trăng lắt léo
Khẽ phớt phơ qua tấm rèm cửa
Mờ nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt thiên thần đang ngồi bệt xuống nền nhà. Một cậu nhóc thật dễ thương. Dễ thương đến mức làm những người lần đầu nhìn thấy guơng mặt này đều phải thốt nên câu "hoá ra...thiên thần là có thật".
Nhưng bây giờ đây, đôi mắt thơ ngây như đang muốn hét lên cho cả thế giới này rằng: "tôi đang sợ."
Phải, nỗi sợ đang xâm chiếm dần cả thể xác lẫn tinh thần. Nó đang giết chết tâm hồn bé bỏng một cách triệt để.
Hai con ngươi đen sẫm, vô hồn mở to ra nhìn về đằng trước.
Người phụ nữ này điên rồi.
Bà ta điên dại cười một tràng rồi nhìn cậu với đôi mắt của ác quỷ.
Đưa bàn tay đang cầm con dao gọt hoa quả ra phía trước: "Nào con ngoan, lại đây. Lại đây cả gia đình mình cùng đoàn tụ. Ngoan, không đau đâu."
Cậu không nói gì, không còn chút sức lực để đứng dậy, đôi mắt kia tồn tại như thể mọi thứ trên đời không liên quan đến cậu.
Nhưng những giọt nước mắt đã phủ nhận điều đó. Cậu đang đau đớn, ruột gan như bị ai cào xé.
Đau đến không thốt nên lời.
Từng bước, từng bước, bà ta nhẹ nhàng tới chỗ con trai.
Cảm giác cái chết đang cận kề, nhen nhóm trong lòng cậu khao khát được sống trỗi dậy. Âm thầm, lớn lên và khoảnh khắc người mẹ sinh thành dơ con dao lên cao, nó đã được bùng phát.
Bất kể là ai, dù là người đã cho cậu sự sống thì cũng không thể cướp sự sống từ tay cậu.
"ĐOÀNGGGGGG""""
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-quy/200485/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.