Sau một tuần phiêu bạt ở đất nước mộng mơ thì cuối cùng hôm nay Tịnh Y và Thần Vũ cũng đã về. Hai người đi chuyến chiều vì Thần Vũ muốn để cho Tịnh Y ngủ đủ mắt, chuyến bay nửa đêm mới đến nơi biết giờ này về thì bố mẹ hai bên lại giở giấc vậy nên Thần Vũ đã dặn thư kí thuê cho mình một phòng tổng thống ở khách sạn gần nhà. Anh bế cô lên nhận phòng đặt cô xuống mắt cô còn cau có anh liền mắng yêu.
- Đúng là con lợn lười.
Nói xong thấy khuôn mặt của cô anh không nhịn được mà cúi xuống hôn lên chiếc má ửng hồng vì lạnh của cô, anh tắm xong thay đồ lúc đi ra thấy cô đang đạp chăn ra liền đi tới đỡ lại bị cô cho một cú đạp vào người anh định giữ chân cô lại mà không kịp đỡ nên ngã nhào xuống đất mà kêu lên. Tịnh Y nghe thấy liền bừng tỉnh vội vàng bò dậy.
- Anh sao đấy, sao tự nhiên lại ngã thế này.
- Còn không phải tại em sao, hại anh đau hết mông rồi.
- Tại em?
- Không lẽ tại anh tự ngã chắc.
- Mà khi không anh vào gần em làm gì.
- Sợ em chết rét nên đi lại gần đắp chăn cho em đấy không được một câu cảm ơn thì thôi đi. Thôi em lại giường ngủ đi muộn rồi sáng mai về nhà sau.
- Sao xuống sân bay anh không gọi em dậy.
- Là vì anh không muốn phá hỏng giấc ngủ của em, ngủ tiếp đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-quy-vuong-thi-lam-oanh/2657765/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.