Trần Uy vẻ mặt lại trào phúng, ánh mắt sắc lạnh quét qua người cô, chậm rãi thốt ra những lời cay độc:
- Tôi biết những cô gái ham hư vinh sẽ không đơn giản, nhưng đạt tới trình độ mặt dầy như cô. Hẳn là tôi phải mở rộng tầm mắt rồi. Nói để cô hay, tôi đã lựa chọn cho Tuấn Vũ người xứng đáng có thể sánh bước bên nó. Cô hãy tự giác im lặng rời khỏi cuộc đời của nó, đừng níu chân, cản trở, cũng đừng dai dẳng bám víu lấy nó không thôi. Bằng không tôi sẽ buộc phải can thiệp. Đó là bất đắc dĩ. Hi vọng sớm nhận được câu trả lời thỏa đáng từ cô.
Hà Phương thất thần lê bước trên con đường dài uốn khúc, cô không rõ mình đã rời khỏi khu biệt thự đó thế nào nữa. Dường như lúc ra khỏi cửa, cô bắt gặp bộ dáng tươi cười đắc ý của Khánh Linh, cô ấy nói sẽ kêu người làm đưa cô về song cô không có tâm trí để đối đáp lại chỉ khẽ từ chối rồi cất bước rời đi. Những câu nói của ba Tuấn Vũ vẫn luôn quẩn quanh trong cô, ông ấy không biết những lời đó đối với cô có bao nhiêu phần cay nghiệt và tàn nhẫn, nó đánh lên lòng tự tôn của cô, song đáng để tâm hơn đó là trái tim cô như bị bóp nghẹt khi tình yêu với anh bị ngăn cấm.
Di động bất chợt reo vang, cô không có lòng dạ nào để ý đến, dù vậy dường như người gọi tới rất kiên nhẫn gọi cho tới khi cô bỗng bừng tỉnh vô thức lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-nang-e-tu-ky/2284932/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.