Từ khi Linda bước vào phòng của Mạc Toàn thì Tuấn Anh như một kẻ mất hồn, cậu ngồi trước màn hình máy tính nhưng lại chưa hề động tay vào một nút nào. Không biết họ trong kia làm gì, nói gì. Chốc chốc ánh mắt của cậu lại hướng về phía đó không yên. Tức giận với sự
Bồn chồn của bản thân cho nên cậu đã vỗ mạnh xuống bàn khiến mọi người bị dọa cho giật bắn. Cậu đứng nhanh dậy đi ra ngoài, đến bên máy pha cafe rồi pha luôn ba cốc. Một cho cậu, còn hai mang vào đó! Nhưng cậu quên một điều, cậu chính là chưa thể tự đi cho vững được. Tức giận cùng tủi thân với sự bất lực của bản thân, cậu chỉ trực khóc òa như đứa con nít. Bao nhiêu đau đớn trước kia cậu chịu còn không bằng nổi một lần khó chịu này.
Nhưng cậu không biết, từ khi cậu đi ra khỏi cửa phòng làm việc thì Mạc Toàn cũng luôn nhìn theo cậu, thấy cậu hướng về hướng kia, anh cũng thập phần thấp thỏm. Anh sợ chân tay cậu bất tiện, chẳng may có nước nóng lại bị bỏng thì sao. Cho nên những điều Linda đang thảo luận, có đến bốn phần trôi ra khỏi tai anh rồi.
Linda cũng khá tinh ý, cô ấy thấy anh không tập trung như vậy thì cũng hướng theo ánh mắt anh nhìn ra. Nhiều người như vậy nhưng cái hướng đó lại chỉ có một người đang tập tễnh. Cô ấy gõ nhẹ lên mặt bàn hai tiếng kéo lại sự chú ý của anh:
- Là cậu ấy à?
Anh liếc mắt nhìn sang cô một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-mot-ga-trai-bao-hen-mon/2611973/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.