Chương trước
Chương sau
"Con lên phòng với mẹ”

Thạch Linh hiểu tính con gái mình, không dễ gì mà cô sẽ thay đổi quyết định. Huống hồ sau bao nhiêu chuyện Lục Bách Ngôn đối với cô lại vô cùng tàn nhẫn. Kêu cô lên phòng là để hai mẹ con dễ dàng nói chuyện với nhau hơn.

Lục Bách Ngôn cũng không thể cản vợ và mẹ vợ của mình lại. Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách đối diện với ba vợ mình. Anh biết đối với những chuyện mà mình gây ra sẽ khó lòng khiến người khác chấp nhận và tha thứ. Bản thân đang nằm ở kèo dưới rồi thì phải gáng nhịn nhục một xíu cơ may ra thì mới rước được vợ về nhà.

Hai mẹ con Tô Thiên Tuyết sau khi đi lên phòng đóng cửa lại cùng nhau nói chuyện. Thì bên dưới chỉ còn Tô Thiện Nhân cùng Lục Bách Ngôn, cũng mau Tô Thiên Thành giờ này đang ở công ty. Chứ không lại làm ầm lên cho xem.

“ Ngồi xuống đi, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu"

“ Vâng ạ” từ lúc bước vào nhà họ Tô, Lục Bách Ngôn vô cùng khép nép tới nỗi còn không dám ngồi xuống ghế.

“ Sao Tiểu Tuyết lại đi cùng cậu, rốt cuộc cậu đã làm gì nó rồi? " Tô Thiện Nhân vào thẳng vấn đề ngay lập tức.

“ Con không làm gì cô ấy cả, sau bao nhiêu chuyện con quả thực rất hối lỗi. Chỉ muốn bù đắp và yêu thương cô ấy nhiều hơn thôi thưa ba. ” vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.

“ Tại sao cậu lại gặp được con bé? ”

Tin tức liên quan đến Tô Thiên Tuyết từ lâu vốn đã bị nhà họ Tô phong tỏa. Cho dù là thế lực lớn như nhà họ Lục cũng không thể điều tra ra được.

“ Là con vô tình đi công tác ở thành phổ X nên mới gặp lại được cô ấy. Lục Bách Ngôn cảm thấy lần đó bản thân đã vô cùng sáng suốt, nên mới quyết định tham gia buổi tiệc do ông Quách tổ chức. Nhờ vào đó mới có thể tìm gặp lại được vợ của mình.

“ Chắc cậu cũng đã nhọc lòng lắm mới thuyết phục con bé quay về được nhỉ! ”



Những chuyện này con gái cũng chưa từng kể cho người làm ba mẹ này biết. Chắc chắn là cô đã giấu rất kỹ, chứ hầu như ngày nào hai người cũng điện cho cô nhưng lại không nhìn ra hay nghe kể gì cả.

“ Vâng ạ, quả thật con đã phải cầu xin cô ấy rất nhiều ” nhưng nghĩ đến cảnh có thể rước được vợ về nhà, Lục Bách Ngôn cảm thấy mặt dày bao nhiêu cũng xứng đáng.

“ Con bé chấp nhận tha thứ cho cậu nhưng không đồng nghĩa với nhà họ Tô cũng như vậy. " Tô Thiện Nhân buông ly trà trong tay xuống bàn, giọng nói vô cùng uy nghiêm.

“ Nhà chúng tôi cũng không cần thiết phải dựa vào hôn nhân của con cái để có chỗ dựa chỗ đứng trên thương trường. Nên những việc trước đây cậu gây ra, chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."

“ Cũng chỉ có con gái tôi bị tình yêu làm cho mù mờ nên mới không dứt khoát được với cậu mà thôi. "

Tô Thiện Nhân nói không sai chút nào, con gái ông quả thực rất dễ mềm lòng. Ông chỉ sợ cô dễ dàng tha thứ thì sẽ khiến cho người ta khó mà trân trọng mình.

“ Ba yên tâm, lần này con tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm gì nữa. Con có thể khẳng định, con rất yêu Thiên Tuyết. Con là thật lòng muốn yêu thương và bù đắp cho cô ấy những tổn thương mà trước đây cô ấy đã phải gánh chịu.”

Lục Bách Ngôn nắm được mấu chốt là cô vẫn còn yêu anh nên mới làm dàm càn hành động. Chứ không thì giờ này cũng chưa chắc rước vợ về được đâu.

“ Được thôi, tôi và cả nhà họ Tô sẽ nhìn xem cậu sẽ làm gì! " Tô Thiện Nhân cười như không cười.

“ Hay con ở lại đây vài ngày đi. Lâu rồi không gặp cả nhà ai cũng đều nhớ con rất nhiều. "

Hai mẹ con nói chuyện xong thì cùng nhau trở lại phòng khách. Vì tuổi cao, sức khỏe cũng không còn tốt như hồi trẻ nên từ lúc cô bỏ đi tới nay hình như ba me cũng chỉ qua bên đó thăm cô có một lần. Mà lần đó là nghe được tin cô có thai liền rất lo lắng.



“ Được ạ, để con nói với Lục Bách Ngôn một tiếng " Tô Thiên Tuyết cũng rất muốn quay về nhà của mình, ít ra ở đây có ba mẹ còn ở nhà của Lục Bách Ngôn cũng chỉ có mấy người làm vô cùng tẻ nhạt.

“ Em muốn ở lại đây với ba mẹ? ”

Tô Thiên Tuyết hiện tại như là một báu vật đối với Lục Bách Ngôn nên đương nhiên điều cô muốn anh chắc chắn sẽ đáp ứng ngay lập tức.

“ Còn anh thì sao, không có em anh không quen ” anh làm vẻ nũng nịu, khó ở trước mặt cả gia đình cô.

Đến nỗi hai ông bà già là ba mẹ cô cũng không chịu nổi. Nhanh chóng tránh đi chỗ khác. Quả thật không ngờ tên họ Lục này lại có một mặt làm nũng mắc ói như vậy.

“ Không phải lúc trước không có tôi anh vẫn một mình hay sao? Nếu không quen có thể thử kiếm mấy em khác xem sao. ” cô cũng được nước trêu chọc anh một chút.

“ Vợ à, em không thương anh nữa sao. Anh chỉ có mình em thôi." nghe vợ kêu mình đi kiếm người phụ nữ khác sắc mặt anh liền xanh là ngay lập tức.

“ Thôi được rồi, anh làm một hồi đừng nói ba mẹ cả tôi cũng muốn mắc ói. " Tô Thiên Tuyết đẩy người anh ra, càng ngày anh càng dính chặt vào người cô rồi.

“ Em ở đâu thì anh sẽ ở đó có được không? Nha nha nha...” Lục Bách Ngôn nhất quyết không chịu buông, cứ ôm chặt cô vào người.

Tô Thiên Tuyết cảm thấy nếu cô còn không đồng ý chắc một hồi anh giở trò khóc lóc ở đây luôn không chừng.

“ Tùy anh, muốn ở đâu thì ở đi "

Cũng không biết lúc trước là ai chán ghét cô rồi chia phòng ngủ. Còn bây giờ thì lại mặt dày cầu xin để được ở chung chỗ với cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.