Lục Bách Ngôn không trả lời Thục Uyên, nhưng khi bị hỏi anh lại có phần bất ngờ. Rung động với Tô Thiên Tuyết là điều Lục Bách Ngôn chưa từng nghĩ đến. Anh không biết đến hiện tại thì có đó phải gọi là rung động hay không nhưng lại từng có sự nhung nhớ, sự quan tâm đến cô. Ngay cả khi anh là một người kiềm chế rất giỏi nhưng một lần vừa làm cùng cô thì anh đã bị nghiện. Cũng như lúc biết cô xảy thai thì anh lại sợ hãi tột độ, sợ cô sẽ rời khỏi anh, sợ cô sẽ hết yêu anh.
Lúc Tô Thiên Tuyết nói sẽ ly hôn để giải thoát cho mình, Lục Bách Ngôn lại cảm thấy lòng dạ mình bồn chồn, bất an. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ sẽ giữ cô lại thật chật, mà không dám lơ là đi một chút nào cứ sợ cô sẽ biến mất ngay khi mình buông thả.
Hay khi thấy cô mất kiểm soát mà ngất đi, đến lúc cô tỉnh lại thì lại không nhớ tại sao mình lại ngất anh lại càng mừng nhưng cũng thấp thỏm không thôi.
Không lẽ những cảm giác đó chính là anh đã rung động với cô nhưng anh lại không hề biết.
“ Từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Còn chuyện cô đẩy Thiên Tuyết tạm thời tôi sẽ không tính sổ với cô, cô cũng nên biết thân biết phận mình đi. ” Lục Bách Ngôn cũng không tàn nhẫn đến nỗi ra tay với phụ nữ, mà người đó lại từng được mình yêu thương.
Nhưng anh không biết khoảnh khắc anh tha cho Thục Uyên cũng là lúc cô ta sẽ chia rẻ hạnh phúc của mình. Quá nhân từ với kẻ thù thì sẽ có ngày bị nó cắn ngược lại.
“ K...Không...B...Bách Ngôn, em biết anh còn yêu em mà. Em làm tất cả cũng chỉ vì yêu anh mà thôi. ” Thục Uyên đương nhiên không thể để miếng mồi ngon giuộc tay mình được.
“ Yêu tôi mà cô lại cặp kè với những người khác sau lưng tôi ư! Tôi không có bị ngu mà tin. ” Lục Bách Ngôn hất cô ta ngã nhào xuống sàn.
“ Với lại tôi đã không còn yêu cô từ lâu rồi ” gương mặt Lục Bách Ngôn lạnh tạnh không chút cảm xúc nói.
“ Cô còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ lên kéo cô ra ngoài ” anh không muốn tiếp tục dây dưa.
Thục Uyên đương nhiên sỉ diện, nếu cô ta bị kéo ra ngoài thì mặt mũi biết để vào đâu nữa. Tự thức thời mà cầm lấy túi xách rời đi, trong đầu cũng suy tính kịch bản tiếp theo.
Chỉ vừa mới xuống cổng công ty Thục Uyên đã lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau đó liền nhanh chóng bắt taxi đến điểm hẹn.
“ Cô kiếm tôi làm gì? ” Tô Thiên Tuyết bị Thục Uyên gọi hẹn gặp vô cùng khó chịu, hình như giữa hai người bọn họ không có gì để nói cả.
“ Nghe nói cô xảy thai, nên tôi muốn trực tiếp xin lỗi cô đó mà ”
“ ... ” bị nhắc lại chuyện đau lòng quả thật Tô Thiên Tuyết rất khó chịu, nếu ở đây không phải đông người cô thật sự sẽ cho cô ta một cái tát để trả thù cho đứa con của mình.
“ Nhưng dạo gần đây tôi rất ít gặp Bách Ngôn vì anh ấy bận chăm sóc cho cô. Tôi cũng hiểu được anh ấy vì áy náy với thấy có lỗi nên mới làm như vậy.
‘Cô không biết đâu, lúc nãy tôi mới gặp anh ấy. Anh ấy còn rất vui mừng khi tôi đến thăm nữa kìa, còn nói là nhớ tôi muốn chết cơ.”
“ Nhưng chỉ tại dành thời gian chăm sóc cho cô mà không thể đến thăm tôi, nên anh ấy cũng đành chịu. Anh ấy cũng tự trách rất nhiều khi ngày đó chỉ biết chở tôi đi bệnh viện mà bỏ mặt cô, còn tưởng là cô làm bộ để nhận được sự thương hại cơ. ” Thục Uyên từng chút một đánh vào tâm lý của Tô Thiên Tuyết.
“ Cô muốn gì? ” Tô Thiên Tuyết cảm thấy đầu mình đã bắt đầu đau nhức.
Như cô thấy đấy Bách Ngôn không hề yêu cô, cái anh ấy làm hiện tại chỉ là muốn bù đắp tội lỗi mà mình gây ra thôi. Bây giờ cô cũng đã khỏe rồi cũng nên buông tha cho anh ấy đi. ”
Anh ấy vẫn còn rất yêu tôi, không lẽ cô lại cứ làm người thứ ba chia cách chúng tôi ư.
"1
Người thứ ba, Tô Thiên Tuyết cô chính là được cưới hỏi đàng hoàng. Giấy kết hôn cũng có đủ vậy mà cô ta lại nói cô là người thứ ba, cũng không tự nhìn lại mình.
Cô không cần nói điều đó tôi biết rõ
“ Nhưng nhắc cho cô nhớ chỉ còn một ngày tôi còn là vợ của Lục Bách Ngôn thì cô mới là người thứ ba đi phá hoại gia đình của người khác. ” Tô Thiên Tuyết nói xong liền rời đi bỏ lại Thục Uyên ôm cục tức vào lòng.
Hừ cứ chờ xem, cô ta không tin không đuổi được Tô Thiên Tuyết. Nhìn bộ dạng của cô hôm nay, cô ta chắc chắn ngày mà hai người họ ly hôn sẽ không còn xa đâu. Nếu trách thì trách Lục Bách Ngôn quá cứng rắn nên cô mới tìm tới Tô Thiên Tuyết đánh đòn tâm lý. Nhưng cũng tại Tô Thiên Tuyết quá kém cỏi mới bị cô ta dắt mũi.
“ Tối nay anh về sớm một chút, chúng ta cùng ăn cơm đi ” vừa bước ra từ siêu thị Tô Thiên Tuyết đã gọi điện cho Lục Bách Ngôn, trên tay cô còn đang cầm rất nhiều túi đồ ăn vừa mới mua xong.
Lục Bách Ngôn đang làm việc nhận được cuộc điện thoại của cô thì vui đến tận mây xanh, nhanh chóng đồng ý. Từ lúc cô xuất viện đến bây giờ đây là lần đầu cô nói chuyện nhẹ nhàng với anh như vậy.
Chiều hôm đó Lục Bách Ngôn tranh thủ làm việc xong một cách nhanh nhất rồi, sắp xếp tài liệu gọn gàng rồi nhanh chân chạy về nhà với vợ yêu của mình. Ngay cả Vũ Thiên hàng ngày thấy anh mặt mày nghiêm túc lạnh lùng cũng lấy làm lạ sao hôm nay Lục tổng lại tan làm sớm như vậy. Còn gấp gáp rời khỏi công ty, mặt thì lúc nào cũng tươi cười bộ dạng như đang yêu vậy đó.
“ Anh về rồi à ”
“ Đi rửa tay đi rồi ra ăn, em nấu xong cả rồi. ” trên tay Tô Thiên Tuyết đang cầm chai rượu vang cô vừa mới lấy trong tủ ra.
‘Không được uống rượu, em mới khỏe lại thôi đó” rượu rất tổn hại thân thể, cô còn vừa mới xảy thai uống vào sẽ không tốt cho sức khỏe.
‘Không sao đâu, chỉ uống một chút thôi ” Tô Thiên Tuyết cười nói.
Mà Lục Bách Ngôn lại không ngờ chính mình lại bị nụ cười của cô thu hút như vậy. Sau trước đây anh không biết vợ mình lại xinh đẹp đến nhường này cơ chú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]