Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Tô Thiên Tuyết thức dậy đã không còn thấy Lục Bách Ngôn trên giường, định bụng nghĩ chắc là anh đã đến công ty. Nhưng khi vừa đặt chân xuống lầu đã thấy Lục Bách Ngôn thân đẹo tạp dề đang loay hoay trong bếp. Bên cạnh là bà vú đang hướng dẫn anh, mà 1 câu hướng thì vẫn kèm theo 2 câu khuyên bảo kêu anh hãy ra ngoài đợi đi để bà với người làm chuẩn bị bữa sáng cho.

Nhưng Lục Bách Ngôn đã bị bệnh cứng đầu ngấm vào trong máu, có ái gì cũng không ăn thua. Anh muốn chính tay mình nấu bữa sáng cho Tô Thiên Tuyết, muốn quan tâm cô từ những điều nhỏ nhặt nhất. Nói không chừng cô thấy anh thành khẩn có thành ý như vậy sẽ từ từ mà tha thứ cho anh.

“ T...Thiếu phu nhân cô xuống rồi sao, cô mau nói với thiếu gia một tiếng đi không thì cái bếp này sẽ cháy mất. ” bà vú thấy cô liền cầu cứu.

Nhưng Tô Thiên Tuyết không quan tâm nhiều đến vậy, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Nhà này cũng là của anh có cháy hay sao đó thì anh cũng dư sức mua được một căn mới.

“ Vú nên kêu con là Thiên Tuyết thì hơn, mặc kệ anh ta đi ”

“ Nhờ vú lấy giúp con ly sữa nha, con cảm ơn

Tô Thiên Tuyết đang từ từ vạch rõ ranh giới với Lục Bách Ngôn, cái danh thiếu phu nhân này quả thực cô kham không nổi.

Tô Thiên Tuyết sau khi uống ly sữa mà bà vú đưa cho thì đang định ra ngoài, nhưng Lục Bách Ngôn đã cản cô lại, cô còn chưa ăn sáng thì đã vội đi rồi.

“ Em đi đâu vậy? Vào ăn sáng đi rồi anh đưa em đi ” Lục Bách Ngôn bưng hai dĩa thức trên tay còn nóng hổi, anh cũng vừa mới làm xong.

“ Anh tự ăn đi, tôi có việc ” Tô Thiên Tuyết thậm chí còn không cho Lục Bách Ngôn một cái nhìn đã trực tiếp mang giày rồi đi luôn.

Nếu trước đây ai đối với Lục Bách Ngôn như vậy chắc chắn anh sẽ nổi giận, rồi trừng phạt kẻ đó. Nhưng bây giờ Lục Bách Ngôn đã trở nên hèn mọn hẳn, anh chỉ biết thở dài ngao ngán cũng không còn tâm trạng dùng bữa.

Lục Bách Ngôn bỏ lại hai dĩa đồ ăn trên bàn rồi đi thay đồ chuẩn bị tới công ty. Anh cũng cho người đi theo Tô Thiên Tuyết mục đích là để bảo vệ cô, còn cái nữa là đảm bảo cô sẽ không bỏ trốn khỏi anh.

Đến chiều thì người đó sẽ báo cáo lại cho anh biết ngày hôm nay Tô Thiên Tuyết đi đâu, làm gì và với ai.

“ Sáng nay lúc phu nhân ra khỏi nhà cô ấy đã đến công ty của Tô gia, sau đó rời đi cùng Tô Thiên Thành. Cả hai cùng nhau đến một công ty luật sư rất lâu mới trở ra.”



" Cô ấy đến công ty luật làm gì? ” Lục Bách Ngôn hi vọng mọi thứ không giống như anh nghĩ.

“ Chuyện này, chúng tôi cũng không rõ ” anh ta cũng không thể đi tận vào trong đó để theo dõi nhất cử nhất động của người khác được.

“ Thôi được rồi, cậu ra ngoài đi

Lục Bách Ngôn day day thái dương, cảm thấy não bộ của mình đang bị đình trệ. Sự việc đi đến ngày hôm nay cũng là anh đáng nhận được. Nhưng hiện tại không phải là lúc anh buông xuôi mọi thứ, anh nhất định phải tìm cách giữ Tô Thiên Tuyết lại bên mình. Anh tuyệt đối sẽ không ly hôn!

“ Xin lỗi Lục tổng, cô ta cứ nhất mực đòi gặp anh. Tôi cũng hết cách”

Khi nãy Thục Uyên đến đòi gặp Lục Bách Ngôn, Vũ Thiên đã nói là anh đang bận việc không tiện gặp người khác. Nhưng cô ta lại ngoan cố xông vào tận phòng làm việc để kiểm tra.

‘Không sao, cậu ra ngoài làm việc đi"

Lục Bách Ngôn còn chưa tìm Thục Uyên làm rõ mọi chuyện, vậy mà hôm nay cô ta lại tự thân đến đây. Như vậy cũng tốt, nói thẳng một lần cho thẳng thắng mọi chuyện luôn.

‘Đến đây làm gì? ” Lục Bách Ngôn vừa làm việc vừa tiếp chuyện cô ta.

“ Sao mấy ngày nay anh không đến thăm em? Em rất nhớ anh ” Thục Uyên nũng nịu đi lại chỗ Lục Bách Ngôn đang ngồi.

Kể từ khi Lục Bách Ngôn đưa cô đi khám bệnh vào cái hôm bị té cầu thang thì mấy ngày sau đó anh cũng biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Thục Uyên đến công ty tìm gặp nhân viên cũng bảo là anh không có đi làm.

‘Đừng chạm vào người tôi ” Lục Bách Ngôn bất mãn đứng lên đi ra chỗ khác.

Mà Thục Uyên cũng bị hành động này của anh làm cho giật mình.



* Anh sao vậy? ”

Kế hoạch của cô ta vô cùng hoàn mỹ, đáng lý mọi chuyển phải chuyển biến tốt hơn mới đúng. Cớ sao bây giờ anh lại xa cách với cô ta. Chắc chắn là Tô Thiên Tuyết đã giở trò.

Thục Uyên liền chất vấn.

‘Có phải vợ anh đã nói xấu gì em với anh hay không? ”

Sao anh lại xa cách với em như vậy? ” Thục Uyên bắt đầu khóc lóc.

Lục Bách Ngôn cũng không rảnh đôi co với cô ta. Liền ném ra một tệp tài liệu còn có ảnh chụp. Bỗng chốc mặt Thục Uyên sa sầm lại, nổi lên một vẻ sợ hãi.

“ Đ...Đây... đây chắc chắn là hiểu lầm. Bách Ngôn anh phải tin em, em không có như vậy ” Thục Uyên lắc đầu chối tội.

“ Hiểu lầm, chính tôi điều tra còn hiểu lầm được à.”

“ Còn chuyện té cầu thang tôi cũng trích xuất camera lại, tôi đúng là mù quáng nên mới tin cô”

Lục Bách Ngôn yêu Thục Uyên là thật nhưng không ngờ cô ta lại có dã tâm muốn ám hại người khác, người đó lại còn là vợ anh. Chẳng những vậy sau lưng cô ta còn cặp kè với nhiều người khác. Vậy mà anh lại như mắt mù mà yêu không thấy đường thoát ra.

“ K...Không mọi chuyện chỉ vì em quá yêu anh mà thôi. Anh cũng yêu em mà đúng không? ” Thục Uyên réo rít giải thích.

“ Yêu ư... tôi đã không còn yêu cô nữa rồi ” Lục Bách Ngôn không hề nhân từ, hất tay cô ta ra cách xa mình một chút.

'Đừng nói là anh đã động lòng với cô ta rồi đấy!” dựa vào thái độ của anh, Thục Uyên cũng lờ mờ nhận ra.

Không, phải nói là từ lúc cô ta dọn vào sống ở nhà Lục Bách Ngôn là cô ta đã cảm nhận được Lục Bách Ngôn đã từ từ có cảm tình với Tô Thiên Tuyết. Từ những cử chỉ hành động của anh đều thể hiện một ít tình cảm mới nhen nhóm của mình. Chỉ là anh còn chưa nhận ra mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.