Lấy lại dũng khí anh cũng bước bào. Nghe tiếng mở cửa thì Cố An Như giật mình đứng dậy giả bộ ngồi bên bà lo lắng 
"Anh à bác sĩ nói sao vậy lúc nảy em có hỏi nhưng ông ấy chỉ lắc đầu" 
Lục Thiên Quân không thèm nhìn lấy cô ta một cái, ngồi cạnh bà nắm lấy tay bà 
"Cháu ngoan bà không sao đừng khóc" Bà lim dim mở mắt nhìn anh rồi mỉm cười ôn hòa 
Lạc Hân thì chỉ biết nhìn, cô là nguyên nhân để bà phải như vậy thật tự trách bản thân 
Sau đó cô lẳng lặng ra ngoài để anh ở cùng bà. Thấy cô đi Cố An Như cũng đuổi theo 
"Nè cô còn dám vác mặt về đây à. Đã không đẻ được thì mau ly hôn để đỡ làm đau khổ người khác" 
"Cô nói chuyện sao mà mắc cười quá, Lục Thiên Quân là chồng tôi, hai chúng tôi còn đang yêu nhau thắm thiết tại sao lại ly hôn được" 
Hai người đứng ở ngoài hành lang cãi qua cãi lại 
"Đúng là đồ đàn bà trơ trẽn" 
"Tôi trơ trẽn còn đỡ hơn cái thứ mặt dày thích bám đuôi người khác. Mà nghĩ cũng ngộ lúc bà ở với hai vợ chồng tôi đâu có gì sao từ khi ở với cô bệnh lại càng nặng vậy" Lạc Hân thử Cố An Như xem cô ta trả lời như thế nào 
Đụng trúng tim đen Cố An Như đứng hình vài giây 
"Cô nói bậy bạ gì vậy có tin tôi kiện cô tội vu khống không" 
"Tôi chỉ nói vu vơ thôi mắc gì mà căng vậy" Nhếch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998376/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.