Vài phút sau... 
Nghe gọi điện thì Ngải Giai đã đạp mạnh ga chạy nhanh tới bệnh biện 
Lúc đầu Lạc Hân rất nôn nóng được gặp anh muốn biết anh bây giờ ra sao thế nào có ổn không 
Nhưng khi vừa tới cửa, nghe tiếng cười nói vui vẻ của hai ba con thì cô chạnh lòng 
Đáng lẽ ra cảnh tượng này phải diễn ra từ lâu rồi 
Lại một lần nữa tự trách bản thân mình sao quá ích kỹ, cảnh tượng này đáng lẽ phải diễn ra sớm chứ 
Âm thầm mà lặng lẽ đứng bên ngoài không dám vào trong. Lạc Hân sợ không biết nên đối diện với anh như thế nào 
Ngải Giai bỏ mặc cô bên ngoài, nghe tin anh cũng sốt sắn chẳng khác gì cô chạy một cái vèo vào trong 
"Sao...cậu thế nào rồi ổn hơn chưa? Có mệt đâu không?" Hỏi một lèo làm cho cả ba trơ mắt ra nhìn chằm chằm vào Ngải Giai 
"Cậu hỏi nhiều thế rồi tôi trả lời thế nào" Bất lực 
U U nhìn Tô Thanh mở miệng cười típ mắt, trông Ngải Giai bây giờ rất buồn cười 
Nhận thấy mình có vẻ hơi sai sai Ngải Giai cười trừ rồi đi lại phía Lục Thiên Quân 
"Xin lỗi tại tôi hơi lo lắng cho cậu" 
"Tôi khỏe rồi không sao!" 
Nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ thì Tô Thanh mới phát hiện ra thiếu thiếu ai đó 
"Hân Hân đâu?" 
Giờ mới để ý tới Lạc Hân, Lục Thiên Quân nghe thì cũng nhìn xung quanh. Từ khi anh tỉnh dậy người muốn gặp đầu tiên là Lạc Hân 
Thay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998325/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.