Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111
Chương sau
Vài phút sau... Nghe gọi điện thì Ngải Giai đã đạp mạnh ga chạy nhanh tới bệnh biện Lúc đầu Lạc Hân rất nôn nóng được gặp anh muốn biết anh bây giờ ra sao thế nào có ổn không Nhưng khi vừa tới cửa, nghe tiếng cười nói vui vẻ của hai ba con thì cô chạnh lòng Đáng lẽ ra cảnh tượng này phải diễn ra từ lâu rồi Lại một lần nữa tự trách bản thân mình sao quá ích kỹ, cảnh tượng này đáng lẽ phải diễn ra sớm chứ Âm thầm mà lặng lẽ đứng bên ngoài không dám vào trong. Lạc Hân sợ không biết nên đối diện với anh như thế nào Ngải Giai bỏ mặc cô bên ngoài, nghe tin anh cũng sốt sắn chẳng khác gì cô chạy một cái vèo vào trong "Sao...cậu thế nào rồi ổn hơn chưa? Có mệt đâu không?" Hỏi một lèo làm cho cả ba trơ mắt ra nhìn chằm chằm vào Ngải Giai "Cậu hỏi nhiều thế rồi tôi trả lời thế nào" Bất lực U U nhìn Tô Thanh mở miệng cười típ mắt, trông Ngải Giai bây giờ rất buồn cười Nhận thấy mình có vẻ hơi sai sai Ngải Giai cười trừ rồi đi lại phía Lục Thiên Quân "Xin lỗi tại tôi hơi lo lắng cho cậu" "Tôi khỏe rồi không sao!" Nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ thì Tô Thanh mới phát hiện ra thiếu thiếu ai đó "Hân Hân đâu?" Giờ mới để ý tới Lạc Hân, Lục Thiên Quân nghe thì cũng nhìn xung quanh. Từ khi anh tỉnh dậy người muốn gặp đầu tiên là Lạc Hân Thay vì nói thì Ngải Giai dùng ánh mắt, anh đưa mắt ra ngoài cửa Dường như mọi người hiểu vì sao cô làm vậy "U U để mẹ Thanh dắt con đi mua đồ ăn nhá chắc con cũng đói rồi đúng không?" Khìu khìu U U cho thằng bé hiểu. ||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn ||||| U U thông minh mà nên vui vẻ gật đầu và đi theo "Vậy để tôi hộ tống U U nhá. Cậu ở lại bảo trọng" Cả ba đã nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Bên ngoài Lạc Hân cứ như người mất hồn mà mất hồn kiểu gì nước mắt cứ rơi xuống Ra tới cửa thấy Lạc Hân thì Tô Thanh nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy "Vào đi Lục Thiên Quân chờ cậu đấy" Cô nói nhỏ "Mẹ cố lên nhá" "Vào đi em" Những lời động viên đã thốt ra từ cả ba người, họ thấu hiểu nỗi niềm của cô Rời đi nhanh chóng trả lại không gian riêng Thật sự bây giờ cô không biết nên làm thế nào, có nên vào hay không Lúc nghe tin anh tỉnh dậy cô đã vui mừng nôn nóng gặp anh nhưng giờ đây chẳng có động lực nào để bước vào đối diện với anh Đối diện với người mà mình đã gián tiếp giết hại sức khỏe cơ thể anh "Lạc Hân anh biết em ở ngoài em vào đây đi" Không đợi cô anh cất tiếng Nghe tiếng gọi thì cô lấy hai tay lau nước mắt như không có chuyện gì Bước vào nhìn thẳng vào mắt anh rồi từ từ đi lại ngồi cạnh anh "Anh thấy thế nào rồi" "Anh không sao nhưng sao em khóc thế? Anh chỉ bệnh nhẹ thôi không có nguy hiểm tính mạng đâu" Câu trả lời hết sức gây phẫn nộ đến người khác. Nếu mà anh không phẫu thuật kịp thời thì dã không ngồi đây mà nói giỡn rồi hé "Anh có bị điên không, bị tới nỗi phẫu thuật mà không có gì. Anh làm người khác lo lắng bộ vui lắm hã? Anh có biết em lo cho anh lắm không...huhu" Khi cô khóc thì anh đã kéo cô ngã vào lòng mình. Thậm chí cô quên anh vừa phẫu thuật mà đánh mạnh vào người anh Cô khóc cứ như được mùa, khóc quá trời "Tại anh anh sai anh xin lỗi mà em đừng khóc nữa!" Anh vỗ về mái tóc mềm mại của cô rồi dỗ dành "Tại em anh mới ra nông nổi này...huhu" Cứ ôm hết mọi việc vào mình có lẽ Lạc Hân sẽ ổn hơn nếu như Lục Thiên Quân cũng mang hết vào bản thân mình Ai cũng sai không phải ai cũng đúng chỉ là biết được đúng hay sai để sửa Cuộc đời không phải lúc nào cũng đúng cũng bằng phẳng cũng trải đầy hoa hồng cho chúng ta Đi một vòng Trái Đất, vượt qua mọi rào cản thử thách của tình yêu mà vẫn đến được với nhau thì đó mới gọi là tình yêu thật sự Hai người họ cứ thế mà ôm nhau, Lục Thiên Quân biết để Lạc Hân khóc như vậy có lẽ cô sẽ nhẹ lòng được phần nào "Aaa anh đau quá!" Lục Thiên Quân la toáng lên Nảy giờ thấy cô khóc mà chẳng có dấu hiệu nào của sự dừng lại anh bèn nảy ra trò cười để chọc cô Dùnh chính sức khỏe của mình ra trêu ghẹo anh đúng là gan trời Nghe anh la Lạc Hân tưởng anh đâu thật vội vàng rời khỏi anh "Sao anh đau chỗ nào để em kêu bác sĩ" Cô hớt hãi đến xanh cả mặt "Đau trong tim" Câu trả lời đi vào lòng đất Người ta đã có lòng lo cho anh khóc đến cả cạn nước mắt mà anh lại dám trêu cô Bị tức cho xanh cả mặt, cả tay và chân cô vẫn còn run tim đập loạn xạ Liếc anh một cái tỏ vẻ thái độ tức giận đánh lại anh "Anh dám lừa em" Trừng mắt nhìn anh Lúc này cô đã đánh trúng điểm đau của anh nên anh đã la toáng lên "Aa đauu anh lần này anh đau thật đấy!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111
Chương sau