Lạc Hân trừng mắt nhìn Lục Thiên Quân mà không nói gì 
Lâu lắm rồi cả hai mới thật sự vui vẻ đến như vậy thật làm con người ta ngưỡng mộ 
Kể từ ngày hôm đó Lạc Hân cũng không rời Lục Thiên Quân nữa bước cứ vừa đi một lát thì Lục Thiên Quân lại hỏi U U mẹ đâu 
Khiến cả hai mẹ con bất lực mà không muốn nói 
Cứ làm như cô sẽ đi thêm một lần nữa vậy 
Thời gian nằm viện cũng khá dài bác sĩ cũng đã cho anh về 
Căn nhà đầy im ắng lặng lẽ không một bóng dáng ai, một tiếng cười mà giờ đây sau vài ngày gia đình Lục Thiên Quân quay về đã đầy ắp tiếng cười 
Họ cùng nhau lau dọn nhà do đã lâu không ai ở 
"Mẹ ơi chỗ này bụi quá!" 
"Kêu ba con kìa sao hở tí lại gọi mẹ" 
"Để ba làm cho, ba là siêu nhân mà" 
"Chỉ giỏi nói" 
Họ chỉ dọn dẹp mà đã vui thế rồi, nuu cười trên môi U U không bao giờ ngừng 
Chắc thằng bé vui lắm, vui vì đã có gia đình đã có mái ấm mình hằng mong ước 
Họ cười vui náo nhiệt biết bao 
Nhưng mà buổi tối là thời điểm sự tức giận xảy đến với U U 
"Con nuốn ngủ chung với ba mẹ mà" Nó gào thét trong vô vọng 
"Con lớn rồi phải ngủ một mình chớ, con xem các bạn cùng lứa với con như thế nào cũng ngủ một mình đấy thôi" 
Khổ là U U muốn ngủ cùng ba mẹ cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998323/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.